Editor: Ngạn Tịnh.

“Lời này, sau này không được nói lại nữa, bọn họ đều là... Ca ca của đệ.” Lục Nhất Lan dừng lại một chút, “Chỉ là ta là đặc biệt.”

Nghe đến đó, Quân Tử Ngọc mới vừa lòng gật gật đầu.

“Được rồi, nếu huynh bảo ra đi, vậy ta sẽ đi.”

“Ừm, ngày mai đi báo danh đi, ta đã nói một tiếng với Thái phó rồi.” Nguyên chủ dù nói thế nào cũng là môn sinh đắc ý của Thái phó, nói chút chuyện này, rất đơn giản.

Lục Nhất Lan vốn tưởng rằng mọi chuyện đều đã được an bài thỏa đáng, ngày hôm sau nghe thấy tin tức từ bên kia truyền đến, đầu lớn, quả nhiên mà, vẫn là cô quá ngây thơ rồi.

Hoàng Thượng truyền triệu, Lục Nhất Lan sửa sang lại quần áo xong, liền nhanh chóng đi qua.

Đi đến bên kia, liền thấy Quân Tử Ngọc cùng Ngũ hoàng tử Quân Tử An quỳ trên mặt đất, Thái phó đứng ở bên cạnh, trên mặt người nào đó còn treo màu.

Hoàng Hậu cùng mẹ đẻ của Ngũ hoàng tử, Gia Hoàng Qúy phi đều ngồi phía trên, trường hợp vừa thấy liền rất đồ sộ.

“Phụ hoàng, mẫu hậu, mẫu phi.”

Sau khi hành lễ, Lục Nhất Lan bình tĩnh nhìn Thái phó, hỏi: “Thái phó, đây là----“

“Thập Nhất điện hạ cùng Ngũ điện hạ, trước giờ nhập học hôm nay bỗng nhiên đánh nhau, Thập Nhất điện hạ ra tay trước.”

Hai câu nói, tất cả nhân tố quan trọng đều bao gồm trong đó.

Lục Nhất Lan híp mắt, sau đó lạnh giọng: “Thập Nhất, đệ... Biết sai chưa?”

Người trên mặt đất bỗng nhiên xoay người, sau đó không thể tin tưởng nhìn Lục Nhất Lan. Tim Quân Tử Ngọc có một loại cảm giác bị hung hăng chọc vào, nắm đấm nắm chặt.

Huynh ấy, bảo hắn xin lỗi.

Sắc mặt Hoàng Thượng không vui, “Thập Nhất thật là càng ngày càng...”

Không hiểu chuyện.

Hoàng Thượng nói, lời sau lại dừng ở trong bụng. Hai đứa đều là con trai của mình, hơn nữa đứa có lỗi kia còn một bộ dáng người chết không chịu nhân sai, ông bỗng nhiên không có hứng thú dây dưa, trực tiếp đứng lên, vẫy vẫy tay, “Thập Nhất hoàng tử Quân Tử Ngọc, coi rẻ Thái Học, năm nay không cần nhập học, sang năm lại nói.”

Dưỡng Tâm điện, người chậm rãi tan đi, Thái phó nhẹ nhàng lắc đầu.

Cùng một mẹ sinh, sao một người đa trí như yêu, một người lại ngốc như thế.

Vào ngày quan trọng thế này, lại còn ẩu đả huynh đệ.

Hoàng Hậu ngại Hoàng Đế tức giận, chỉ có thể chậm rãi đi ra Dưỡng Tâm điện.

Toàn bộ cung điện to lớn, chỉ còn hai người Lục Nhất Lan và Quân Tử Ngọc.

“Người đều đi rồi, cùng ta trở về cung Thái Tử.”

“Ta không đi!” Hắn ngẩng đầu, mắt treo lên nước mắt suốt ba năm nay vắng bóng, “Huynh thế nhưng bảo ta xin lỗi! Ta không sai!”

“Đệ sai rồi.”

Quân Tử Ngọc đứng lên, “Ta không sai.”

“Có sai hay không, cùng ta trở về cung Thái Tử trước.”

Quân Tử Ngọc bướng bỉnh, lại không bướng bỉnh hoàn toàn, chỉ là chậm rãi đi đằng sau lưng Lục Nhất Lan, đến cung Thái Tử, Lục Nhất Lan luyện chữ, Quân Tử Ngọc ở bên cạnh hờn dỗi.

“Nói đi, vì sao lại đánh nhau với Quân Tử An.”

“Không cần huynh lo.”

“Lại tùy hứng.” Thuộc tính trẻ hư quả nhiên vẫn còn, đến gần, nhẹ nhàng búng một cái lên trán Quân Tử Ngọc, “Đệ không nói, sao ta biết đệ chịu ủy khuất.”

“...”

“Vậy ta nói.”

“Nói đi.”

“Vâng.” Quân Tử Ngọc bắt đầu còn rất bình đạm, nhưng đến đoạn sau, khắp nơi đều là cảm xúc mãnh liệt.

Hắn ngồi ở bên ghế mềm, “Bọn họ nói huynh suy thoái, không có chức vị, phụ hoàng không thích huynh.” Nói tới đây, Quân Tử Ngọc nhấp môi, “Nói huynh sớm muộn gì cũng có một ngày rơi đài.”

“Còn nói cữu cữu, ông ngoại cũng không được, tóm lại, nói rất nhiều lời ta không thích nghe.”

“Ta không nhịn xuống được.” Liền ra tay.

Lục Nhất Lan là thần sống trong kiếp thơ ấu của Quân Tử Ngọc.

Hắn không cho phép những tên cặn bã kia vũ nhục thần của mình.

Nhìn bộ dáng ngạo kiều khó chịu của Quân Tử Ngọc, Lục Nhất Lan sờ sờ đầu hắn, nhẹ giọng nói----
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện