Editor: Ngạn Tịnh.

Một cỗ cảm giác suy yếu truyền khắp toàn thân, Lục Nhất Lan vừa muốn nói chuyện, liền có người đẩy cửa bước vào.

Chủ biên?

“Tư Tư à!!”

“...”

Chỉ biên cực kỳ nhiệt tình xách theo lẵng hoa bước vào, thấy Lục Nhất Lan tỉnh, hắn buông lẵng hoa, “Lần này cô xuất ngoại lập công, là công lớn!”

“Nơi này... Là nơi nào?”

“Thủ Đô á.” Chủ biên than một tiếng, “Đều do X quốc quá rối loạn, ngay cả cô cũng có chút mơ hồ.”

“Tôi về nước rồi?”

“Đúng vậy, quân bộ tự mình phái xe đưa cô tới bệnh viện, ngay cả thủ trưởng cũng gọi điện thoại tới an ủi cô, khen ngợi cô nữa đấy!”

Thủ trưởng?

Ý nghĩ đầu tiên Lục Nhất Lan lập tức nghĩ tới Diệp Hàn An.

Tổng biên nói hồi lâu, mãi đến khi hộ sĩ đến bên cạnh nói người bệnh cần nghỉ ngơi, hắn mới rời đi.

Chung quanh rất an tĩnh, chỉ có một mình cô.

Nhắm mắt lại, những cảnh tượng máu chảy đầm đìa kia nhảy vào trong đầu, lại bỗng dưng có một bóng dáng người đàn ông nhảy ra xóa hết tất cả.

Ăn cơm ngủ một giấc, lại nấu bình nước sôi, Lục Nhất Lan lại ngồi thẫn thờ.

Cô đã rời khỏi X quốc, cũng... Rời khỏi người đàn ông kia.

Nhìn thoáng qua di động, trong lúc hốt hoảng, thế nhưng đã qua một tháng rồi.

Tháng này trải qua quá mức vội vã, cũng quá kinh tâm động phách, phảng phất... Chính là ca một đời người.

Tỉnh một cơn mơ.

Lần này bởi vì Lục Nhất Lan qua X quốc phỏng vấn lập công, thăng hai cấp, trực tiếp trở thành một trong hai phó chủ biên trong tòa soạn báo.

Tuy rằng cô không quan tâm lắm, nhưng có cái mác kia, tiền lương cũng nhiều hơn.

Cũng bởi vì miệng vết thương tên tay cô bị nhiễm trùng rất nghiêm trọng, chủ biên trực tiếp phê cho cô kỳ nghỉ nửa tháng.

Bây giờ cô đang ở nhà.

Tất cả đều đã qua, cuộc sống trở lại bình tĩnh, đáng tiếc chính là, cô không giữ lại bất cứ phương thức liên hệ gì với Diệp Hàn An.

Ngã lên sô pha, Lục Nhất Lan vô cùng đau đớn.

Bên kia, bệnh viện quân khu, Diệp Hàn An ngồi ở trên giường, bác sĩ ở bên cạnh ghi chép bệnh tình, “Thủ trưởng, chân của anh... Có lẽ không thể khôi phục như trước kia.”

“Không thể khôi phục như trước kia nghĩa là sao?”

“Chân trái của anh trước đó từng gãy xương một lần, vết thương cũ chưa lành, lại có vết thương mới, lần này cho dù khôi phục tốt, sau này cũng không có khả năng lại chấp hành nhiệm vụ.”

Diệp Hàn An dựa vào cạnh giường, trầm mặc không nói.

Anh không khóc, một đám cảnh vệ đi theo anh, lại khóc trước.

Một đám đàn ông lớn tướng trong phòng, đều khóc lên.

Quân y cũng có chút không chịu được không khí này, bước tới cửa.

“Đừng khóc.”

Thần sắc của người đàn ông lạnh lùng, “Chỉ là không thể vận động kịch liệt thôi, còn có thể đứng, có thể đi, tôi đã sớm xuất ngũ, không sợ.”

Càng là như vậy, mọi người khóc càng hung.

Tiếng khóc làm Diệp Hàn An có chút bực bội, anh vẫy tay, “Thôi, mọi người đi ra ngoài trước đi.”

Sau khi chung quanh an tĩnh lại, anh mới lộ ra một mặt yếu ớt của mình.

Diệp Hàn An rất mê mang.

Lúc trước, khi anh còn nhỏ, sự nghiệp còn như mặt trời ban trưa, bởi vì một lần ngoài ý muốn lúc làm nhiệm vụ, chân trái của anh bị thương nặng, bất đắc dĩ, anh lui về tuyến hai.

Nhưng sau khi tốt lên, anh vẫn sẽ thường xuyên đi ra ngoài làm nhiệm vụ.

Nhưng bây giờ...

Ánh mặt trời bên ngoài rất tốt, Diệp Hàn An lại cảm thấy rất lạnh.

Lục Nhát Lan ở bên ngoài mua đồ ăn, lúc ánh mắt liếc qua màn hình tinh thể lỏng kia, cô nở nụ cười.

Trên đó đang phát tin tức hai nước X quốc và Hoa quốc giao hảo, Diệp Hàn An trên tin tức cũng có xuất cảnh, tuy rằng chỉ có một đoạn ghi âm.

Ngữ khí nói chuyện của anh rất bình đạm, cũng rất chắc chắn, phảng phất tất cả vốn nên như thế.

Lục Nhất Lan rất thưởng thức anh.

Bởi vì rất vui vẻ, cô còn mua thêm hai khối xương sườn, sau kỳ nghỉ bệnh, Lục Nhất Lan bắt đầu đi làm.

Nhiệm vụ đầu tiên sau khi bắt đầu đi làm lại, là đến bệnh viện phỏng vấn lính già.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện