"Nô tỳ đáng chết, xin Tam hoàng tử tha tội!"

 

Thị nữ hoảng sợ quỳ xuống, ôm chặt bình rượu, khuôn mặt thanh tú đầy vẻ sợ hãi, đôi mắt ngấn nước.

 

Dung Hoàng nhìn dáng vẻ của thị nữ này, nhớ lại lúc mình còn ở Thần giới, những tiên nữ kia cũng thường dùng cách này để quyến rũ Thần Đế, sau đó thành công trở thành phi tần của ngài.

 

Vậy, chẳng lẽ nàng ta cũng muốn quyến rũ Phượng Bệnh Bệnh sao?  

Nàng ta nghĩ mình là ai? !

 

Trong từ điển của bổn đại vương chỉ có từ "góa phụ".

 

Dung Hoàng nhíu mày, hừ một tiếng, ngay lập tức, Ung Tinh nhìn Dung Hoàng, nhẹ nhàng hỏi: "Sao vậy?"

 

Dung Hoàng liếc nhìn y phục bị ướt một nửa của chàng, kiềm chế sự không vui trong lòng, rút ​​tay ra khỏi tay Ung Tinh: "Ngài đi thay y phục trước đi."

 

Nhìn khuôn mặt miễn cưỡng đuổi người đi của tiểu cô nương, Ung Tinh có chút buồn cười.

 

Thực ra, trong những năm qua, chàng đã quen với những thủ đoạn tầm thường này, đã có thể giữ được vẻ mặt nghiêm túc.

 

Ung Tinh hờ hững nâng tay áo rộng lên, thôi, tạm thời giải quyết thứ gây khó chịu này đã.

 

Bảo bối còn đang đợi chàng bóc hạt thông.

 

Trong chiếc đĩa nhỏ, hạt thông đã gần hết.

 

Tuy nhiên, thỉnh thoảng thấy tiểu cô nương ghen một lần, cảm giác cũng khá thú vị.

 



 

Mỗi lần ra ngoài, Ung Tinh đều chuẩn bị sẵn một bộ y phục trong xe ngựa, đề phòng có trường hợp khẩn cấp.

 

Ung Tinh bảo đầy tớ ra xe ngựa lấy y phục, sau đó, theo sự dẫn dắt của thị nữ, chàng đến phòng dành cho khách.

 

Thị nữ liên tục gọi "Tam hoàng tử", thấy Ung Tinh không nói một lời nào, mặt mày lạnh lùng đi về phía trước, trong lòng cảm thấy bất an.

 

Mặc dù nàng ta đã làm theo mệnh lệnh của quận chúa, làm ướt y phục của Tam hoàng tử rồi đưa chàng đến phòng đã được chỉ định, nhưng nàng ta cũng có ý đồ riêng, muốn lợi dụng cơ hội này để kết thân với Tam hoàng tử.

 

Ung Tinh không kiên nhẫn liếc nhìn thị nữ đang có ý đồ xấu xa, lạnh lùng nói: "Câm miệng."

 

Thị nữ run rẩy, ý định trèo cao lập tức tắt ngúm, ngoan ngoãn dẫn đường.

 

"Tam hoàng tử, chúng ta đến nơi rồi." Thị nữ mở cửa phòng cho khách, lén nhìn một chỗ nào đó, mời Ung Tinh đi vào.

 

Ung Tinh kéo áo choàng bước vào.

 

Phủ Bình Dương ở kinh thành được xây dựng khi Bình Dương quận vương chưa khiến Hoàng thượng tức giận. Nó có diện tích rộng lớn, kiến ​​trúc và trang trí đều thuộc hàng thượng hạng.

 

Chỉ riêng việc đi bộ từ nơi tổ chức tiệc đến nơi đỗ xe ngựa cũng mất hơn mười phút.

 

Ung Tinh ngồi bên bàn tròn, đợi đầy tớ mang y phục tới.

 

Đột nhiên, động tác gõ bàn của Ung Tinh dừng lại, đôi mắt hẹp dài sắc lạnh nhìn về một chỗ nào đó: "Ra đây!"

 

Không có động tĩnh.

 

Ung Tinh sải bước về phía trước, kéo rèm trúc lên, thấy Khang Dương quận chúa đang trốn trong phòng, sắc mặt càng trở nên khó coi, như một cơn giông sắp ập đến.

 

"Tam hoàng tử, bổn quận chúa đã yêu chàng từ lâu, muốn cùng chàng kết thành phu thê, sống bên nhau trọn đời trọn kiếp."

 

Trong phòng đã sớm thắp hương kích tình, Khang Dương quận chúa đỏ mặt, ánh mắt mơ màng, vừa nói vừa định lao về phía Ung Tinh.

 

Ung Tinh ghê tởm tránh sang một bên, một chân đá Khang Dương quận chúa ra xa, đồng thời phủi phủi y phục với vẻ khó chịu.

 

Chậc, hoàng tộc Đại Ung đã bẩn thỉu đến mức nào rồi, ngay cả chuyện dùng thuốc cũng dám làm.

 

Ngoài cửa có một tiếng động nhỏ, ánh mắt Ung Tinh hơi động, liếc nhìn Khang Dương quận chúa đang nằm trên mặt đất vì vồ hụt, chàng bước ba bước đến cửa.

 

Mở cửa ra, chỉ thấy một bóng người đang vội vàng chạy trốn.

 

Ung Tinh gọi ám vệ, trực tiếp kéo người đó lại, ném xuống chân Ung Tinh.

 

Người trước mặt chàng ăn mặc như đầy tớ của phủ Bình Dương, chính là Thái tử bị phế truất Ung Bân Úy, người đáng lẽ ra phải ở trong Quảng Lan Điện.

 

—————————

Ung Tinh: Nếu hai người chết, ta sẽ đi méc hoàng tử phi của ta.

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện