Dung Nhiễm lập tức hiểu ra, cảm thấy vô cùng đau lòng.

 

Em gái cô ấy đáng yêu như vậy, sao ông trời lại nhẫn tâm để cô phải chịu đựng đau khổ như vậy?  

Dung Nhiễm không nói hai lời liền đồng ý, “Được, ngày mai chị sẽ tìm cho em.”

 

Dung Hoàng dùng đũa gắp một miếng sườn xào chua ngọt vào bát Dung Nhiễm, “Cảm ơn chị, chị ăn đi.”

 

Dung Nhiễm ừ một tiếng, thầm nghĩ, cô gái ngoan ngoãn như vậy, không biết về sau thằng nhóc nhà ai chiếm được tiện nghi.

 



 

Buổi tối, Dung Hoàng vừa nói muốn học thêm với Dung Nhiễm, hôm sau đi học, chủ nhiệm lớp thông báo, thứ sáu tuần này, cũng chính là ba ngày sau sẽ tổ chức thi thử.

 

Học sinh lớp 12 luôn luôn có rất nhiều đợt thi thử.

 

Học sinh lớp 12 thi tới thi lui, cuối cùng thành công trở thành cá ướp muối.

 

Trong phòng học vang lên tiếng kêu rên.

 

"Thầy ơi, tại sao lại thi thử ạ? Bọn em mới thi xong được bao lâu chứ?"

 

"Không muốn thi, muốn về nhà bán bánh rán."

 

"Muốn về nhà thừa kế tài sản gia đình."

 

Đảng Nguyệt nghe được lời chủ nhiệm nói, tay cô ấy run lên, lập tức bị kẻ địch g.i.ế.c chết.

 

Cô ấy hùng hùng hổ hổ rời khỏi game, nhét điện thoại vào ngăn bàn, "Tuần trước vừa thi, sao giờ lại phải thi nữa? Phiền phức."

 

Dung Hoàng gật đầu đồng ý.

 

Đúng vậy đúng vậy, thi thử có gì tốt chứ.

 

Những kiến thức này nàng còn nhất khiếu bất thông!

Đến lúc đó nàng sẽ vào phòng thi để thi trong cô đơn sao?

 

"Anh Đường, thi thử kìa." Tần Hu ngồi ở phía sau Đảng Nguyệt chắp tay trước n.g.ự.c nói với Đường Tiễn.

 

Đường Tiễn không thèm nhìn Tần Hu, lười biếng nói: "Cút."

 

Tần Hu nói: "Được rồi."

 

Haizz, anh Đường vẫn hung hãn như trước.

 



 

Trước ngày thi một ngày, có người tới chỗ trống bên cạnh Tần Hu.

 

Thiếu niên có vẻ ngoài thanh tú, cái đầu cạo trọc mang lại vẻ dữ tợn.

 

Trên chân vẫn còn một lớp thạch cao dày.

 

Theo lời Đảng Nguyệt kể, cậu ta bị thầy chủ nhiệm bắt gặp leo tường trốn học, cậu ta ngã khỏi tường, gãy chân.

 

"Tôi nói này Đào Kính, chân cậu què còn đến trường làm gì? Chẳng bằng nằm ở nhà chơi game cho sướng." Tần Hu gõ vào miếng thạch cao trên chân Đào Kính, cười nói đùa.

 

"Đây là tôi yêu quý học tập." Sắc mặt Đào Kính thay đổi, nghĩ tới điều gì đó, "Anh Đường, lần thi này anh làm thêm vài câu nữa được không, cho em chép với."

 

Ba cậu ta nói, nếu lần này không được 50 điểm, cậu ta không thể vào được trường đại học nước ngoài.

 

Đường Tiễn đang ngủ trên bàn thì đột nhiên bị Đào Kính đánh thức, hắn nhặt một vật gần đó ném vào Đào Kính.

 

Đào Kính bị ném trúng, ôm đầu hét lên: “Anh Đường, anh thật tàn nhẫn, em có còn là bảo bối của anh không?”

 

Đường Tiễn chậm rãi ngồi thẳng lên, đáy mắt còn mang theo một chút tơ máu, thêm chút hung bạo, "Có tàn nhẫn hơn đấy, cậu có muốn thử một chút không?"

 

"Em sai rồi, anh trai." Đào Kính vội vàng xin khoan dung.

 

Đường Tiễn duỗi người, hai chân dài dưới bàn cũng duỗi thẳng.

 

Đường Tiễn vừa mới tỉnh lại, còn có chút mơ hồ, duỗi chân đá vào xe lăn của Dung Hoàng phía trước.

 

Dù xe lăn đã được cố định, Dung Hoàng bị đá vẫn đủ để tỉnh táo lại.

 

Nàng quay đầu, dữ dằn trừng mắt nhìn Đường Tiễn: "Cậu làm gì vậy?"

 

Đường Tiễn khịt mũi, hình như hắn bị cảm do ngồi điều hòa quá lâu, đầu cũng choáng váng, "Cái gì?"

 

Hắn không làm gì cả.

 

Thấy hắn hiển nhiên chưa tỉnh ngủ, Dung Hoàng càng tức giận hơn: "Chân."

 

Đường Tiễn nghiêng đầu liếc mắt một cái, hai chân của hắn đặt trên xe lăn, chậm rãi rụt về phía sau, "Chưa từng thấy chân dài à?"

 

Dung Hoàng trợn mắt, à một tiếng rồi quay lại, tiếp tục nghiên cứu đề bài.

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện