Trực giác đàn ông mách bảo cậu rằng, có điều gì đó bất thường giữa anh Đường và học bá.
Có trời mới biết, cậu vì Đường Tiễn đã gần 20 tuổi mà vẫn chưa nắm tay một cô gái nào, suýt chút nữa sầu đến bạc tóc.
Nếu Đường Tiễn và Dung Hoàng có thể có tia lửa thì sao?
Đường Tiễn vừa ngồi xuống, Dung Hoàng liền ngửi thấy mùi khói khiến nàng hắt hơi liên tục.
Ngay cả khi Dung Hoàng hắt hơi, thanh âm cũng rất nhẹ nhàng.
Cực kỳ giống một chú mèo con mới sinh đang kêu chít chít.
Đường Tiễn liếc nhìn cô, hơi nhếch khóe môi, giọng nói có chút khiêu khích: "Sao vậy? Em gái Hoàng Hoàng."
Nghe được bốn chữ phía sau, Dung Hoàng bỗng nhiên cảm thấy khó chịu.
"Không được gọi như thế!” Dung Hoàng tức giận.
"Em gái Hoàng Hoàng." Đường Tiễn còn chưa nói xong, Đào Kính đã đưa một ly rượu tới, "Anh Đường, có nhân viên pha chế mới, chúng ta uống thử đi."
Dung Hoàng liếc nhìn ly rượu trong tay Đường Tiễn, sau đó lại không thể rời mắt.
Đường Tiễn đương nhiên chú ý tới ánh mắt rực lửa của Dung Hoàng, nâng ly rượu về phía Dung Hoàng, “Muốn uống à?”
Dung Hoàng l.i.ế.m môi dưới, như gà con mổ thóc, “Ừm, muốn uống.” Không biết có ngon như rượu hoa đào nàng nấu không.
Đường Tiễn đưa rượu cho Dung Hoàng, hắn còn chưa uống, liền nói: “Chậm một chút.” Uống đi.
Mặc dù loại rượu này mới đầu uống sẽ không có cảm giác gì, nhưng sức ngấm về sau rất mạnh.
Đường Tiễn vốn muốn nhắc Dung Hoàng uống từ từ, nhưng ly rượu vừa rơi vào tay Dung Hoàng, Dung Hoàng đã ngẩng đầu lên uống "ực ực" vài ngụm.
Sau đó, ly rượu đã trống rỗng.
Xong còn nấc to.
Đường Tiễn: "."
"Có cảm giác gì không?" Đường Tiễn giơ tay lên, nhíu mày, đứa nhỏ này thiếu thông minh sao?
Ai có lý trí đều biết, đây không phải là cách uống rượu.
Dung Hoàng nhếch miệng, tựa như đang nhớ lại, lắc đầu, có chút chán ghét: "Không ngon."
Cay lưỡi.
Đường Tiễn thấy thế, cũng không nói gì thêm.
Ngay cả chiếc xe lăn cũng có thể nâng lên và lao về phía trước, chắc là uống một ly rượu cũng không ngã được.
Đường Tiễn đi lấy một ly rượu giống như trước, vừa ngồi xuống lấy điện thoại ra, lại nghe thấy giọng nói đầy ghét bỏ của Dung Hoàng: "Cậu hôi quá.”
Đường Tiễn kinh ngạc, cúi đầu ngửi ngửi, phải không?
Mặc dù hắn không giống Doãn Lăng nữ tính, thích xịt nhiều loại nước hoa nam giới, nhưng hắn vẫn là người thích sạch sẽ.
Mùi nước giặt trên quần áo trộn với mùi sữa tắm hương chanh rõ ràng rất thơm, sao lại có mùi hôi thế nhỉ?
"Mùi khói, hôi.” Dung Hoàng khịt mũi rồi đẩy xe lăn sang một bên.
Dáng vẻ giống như "Cậu hôi quá, tôi muốn cách xa cậu ra một chút."
Đường Tiễn kém chút nữa tức cười, cô còn muốn quản việc hắn hút thuốc sao?
Cô cũng không phải vợ hắn, quản cái gì?
Ý nghĩ này vừa hiện ra, Đường Tiễn liền giật mình, trong lòng lóe lên thứ gì đó: "Thật sự có mùi hôi?"
Dung Hoàng: "Thật hôi.”
Đường Tiễn chậc lưỡi, không biết đang suy nghĩ gì, trực tiếp đi về phía trước: "Vậy tôi ra ngoài nhé?"
Dung Hoàng hoàn toàn không ý thức được khoảng cách hiện tại của hai người đã vượt quá khoảng cách nam nữ bình thường nên duy trì, nàng ngoan ngoãn gật đầu: “Được.”
Đường Tiễn cười khúc khích, đứng dậy, bước ra ngoài.
Không biết nhà họ Dung đã nuôi dạy con gái như thế nào? Yếu ớt như vậy.
Đường Tiễn đứng ở hành lang cửa sổ một lúc, sau đó xoay người lại như bánh nướng, tiếp tục đứng yên.
Cảm thấy mùi khói thuốc đã gần hết, Đường Tiễn quay trở lại phòng bao.
Vốn tưởng Dung Hoàng uống rượu rất giỏi, nhưng không ngờ, hắn vừa ngồi xuống đã bị Dung Hoàng vỗ vào gáy.
Đường Tiễn sờ lên phần gáy đau nhức, vẻ mặt khó hiểu: "Cậu đang làm gì vậy?”