Nhưng từ đầu đến cuối, dường như Đường Tiễn chưa từng coi trọng cậu ta.
Cậu ta giống như đ.ấ.m phải bông mềm.
Cậu ta cực cực khổ khổ lâu như vậy mới được vô số người khen ngợi, nhưng Đường Tiễn chỉ cần tùy tiện học một ít, thậm chí còn trốn học mỗi ngày, khi trở về lại mang giải thưởng thi đua.
Cho tới bây giờ, cậu ta chưa hơn Đường Tiễn được chút nào.
Nhưng nghĩ đến Dung Hoàng vì bị mình từ chối mới ở bên cạnh Đường Tiễn, trong lòng Doãn Lăng lại dâng lên cảm giác vui sướng.
Cuối cùng, lần này cậu ta đã đánh bại được Đường Tiễn.
Doãn Lăng hưng phấn nghĩ ngợi, đồng thời vòng qua chỗ rẽ đi lên lầu.
Còn chưa bước lên cầu thang, cậu ta đã bị một bóng người đẩy xuống đất.
—
Dung Hoàng lại uống từng ngụm.
Trước đó, thừa dịp Đảng Nguyệt không chú ý, Đường Tiễn lại không ở đây, Dung Hoàng lặng lẽ gọi một ly rượu đủ màu sắc.
Sau đó, cô say khướt.
Đường Tiễn nhìn Dung Hoàng đang nằm trên ghế sô pha ca hát, vẻ mặt bất lực.
Khuôn mặt trắng mềm của Dung Hoàng lộ ra màu hồng, tóc rối bù trên ghế sô pha, giống như người điên, đang lẩm bẩm cái gì đó.
"Mùa xuân ở nơi nào, mùa xuân ở nơi nào?"
Giọng điệu của Dung Hoàng vốn có vẻ kiêu ngạo lại yếu ớt, nhưng bây giờ cô lại hát bài hát thiếu nhi, không hề có chút cảm giác hài hoà.
Đường Tiễn cúi xuống bế Dung Hoàng lên như bế một đứa trẻ, Dung Hoàng vô thức vòng tay qua cổ anh, cọ xát phần thịt má mềm mại của mình vào cổ Đường Tiễn.
Đường Tiễn gần như cọ ra lửa.
Ánh mắt Đường Tiễn thâm trầm, “Đừng lộn xộn, mang túi xách của cậu ấy đi.” Lời sau là nói với Đảng Nguyệt.
Đảng Nguyệt nhanh chóng cầm lấy túi đeo chéo của Dung Hoàng, đi theo Đường Tiễn và Dung Hoàng ra khỏi cửa.
—
Sáng hôm sau, Dung Hoàng tỉnh dậy thấy mình đang ở trong một căn phòng xa lạ.
Nhìn bày biện xung quanh, giống như phòng ở khách sạn.
Dung Hoàng đầu tóc rối bù ngồi ở trên giường, sửng sốt mấy giây, sau đó kích động đánh giá chung quanh.
Một giây sau, có phải sẽ có một người đàn ông có cơ bụng tám múi, khuôn mặt tuấn mỹ vô song giống như được đao hoặc rìu tạc ra, bước ra khỏi phòng tắm, ném cho cô một tấm thẻ đen để ngăn cô có những suy nghĩ không mong muốn?
Dung Hoàng hưng phấn xoa tay, thẻ đen, tức là người đó có rất nhiều tiền phải không?
Mong chờ.JPG.
Dựa theo kịch bản, cửa phòng tắm sẽ mở vào lúc này.
Một tiếng "cạch cạch" nhẹ vang lên, cửa phòng tắm mở ra.
Mắt hạnh của Dung Hoàng mở to, quả nhiên tiểu thuyết Mary Sue rất chân thật, không lừa gạt người ta!
Dung Hoàng nhìn sang, thấy đó là, Đường Tiễn?
Hả?
Tiền của cô bay đi mất rồi.
Dung Hoàng mặt không biểu tình suy nghĩ.
Đường Tiễn từ phòng tắm đi ra đã thấy Dung Hoàng nằm ngửa trên giường, vẻ mặt tuyệt vọng.
Có chút buồn cười, anh ném chiếc khăn lau tóc vào giỏ đựng quần áo bẩn, Đường Tiễn khàn giọng bước tới trước nói: "Tỉnh rồi à, mình đã gọi canh giải rượu cho cậu."
Mặc dù Dung Hoàng không uống nhiều, nhưng Đường Tiễn muốn đề phòng, anh vẫn gọi một bát canh giải rượu.
Dung Hoàng chậm rãi đứng dậy, muốn đi tới chỗ đặt canh giải rượu, nhưng Đường Tiễn đã giữ cô lại, "Buộc tóc lên."
Dung Hoàng không nhúc nhích.
Trong đầu Dung Hoàng đều là tiền của cô không còn nữa.
Uớc gì mình có thể nuốt chửng Đường Tiễn.
Ánh mắt Đường Tiễn đầy vẻ khoan dung, anh cởi chiếc dây buộc tóc mèo con không muốn rơi ra, động tác vuốt tóc cô rất vụng về.
“Đau.” Dung Hoàng kêu lên.
“Kiên nhẫn một chút.” Tay cầm dây buộc của Đường Tiễn có chút luống cuống, nhưng anh vẫn buộc được một cái đuôi ngựa thấp bằng quyết tâm siêu phàm của mình.
"Được rồi, đi uống đi."
"Sao mình lại ở đây?" Dung Hoàng cúi đầu uống canh, còn buồn ngủ hỏi Đường Tiễn.
“Tối qua cậu say rượu.” Đường Tiễn uể oải dựa lưng vào ghế, nghiêng người về phía trước, vén mớ tóc xõa của Dung Hoàng ra sau tai.
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó cậu nôn khắp người mình.”