Cầu Nguyệt Quế bị đuổi học không rõ nguyên nhân. Hiện tại ký túc xá chỉ còn lại ba người, thanh tịnh hơn rất nhiều.
Mỗi ngày Dung Hoàng đều vui vẻ đến lớp, ăn, ngủ và xem phim, quên cả trời đất.
"Cục cưng, cậu xem, chúng ta đã trải qua cuộc sống trong ký túc xá này rồi, có phải là nên kết thúc rồi không?"
Dung Hoàng đang nghĩ buổi tối đến phố ăn vặt ngoài trường thì nên ăn gì, nghe được lời nói của Đường Tiễn, cô sửng sốt một lát, "Tại sao nên kết thúc?"
Cô cảm thấy rất tốt mà.
Không muốn kết thúc.
Đường Tiễn tặc lưỡi, sao vật nhỏ lại không hiểu?
Đường Tiễn cảm thấy mình cần phải nói rõ ràng hơn, giơ tay lau vết sữa trên khóe miệng Dung Hoàng, "Mình thuê nhà ở ngoài trường, cục cưng ở cùng mình được không?"
Giọng nói trầm thấp từ tính vang lên, mang theo một tia cám dỗ không thể nhận ra.
Cô gái nhỏ ngốc nghếch bị dụ vào cái bẫy chàng trai đã giăng từ sớm mà không hề hay biết.
"Vậy cậu có thể nấu cho tớ ăn mỗi ngày được không?" Lần trước Đường Tiễn làm phô mai và khoai lang rất ngon.
Đường Tiễn gõ đầu ngón tay lên bàn hai lần, nhẹ nhàng nói: "Được."
"Vậy tớ sẽ ở cùng cậu." Dung Hoàng cắn ống hút, vui vẻ nghĩ đến cảnh sau này Đường Tiễn sẽ nấu ăn cho mình mỗi ngày.
Nhất định phải có món sườn chua ngọt, tôm càng cay.
Tuy nhiên, vào ngày chính thức vào ở, khi nhìn thấy lồng n.g.ự.c xinh đẹp, rắn chắc nhưng không dữ tợn của anh sau khi tắm, Dung Hoàng suýt nữa lăn xuống ghế sô pha.
Cái này cái này cái này, đây là muốn làm gì?
Dung Hoàng bịt mũi, cảm thấy m.á.u đầy tay, "???"
Đường Tiễn thấy thế nhếch môi cười. Ngũ quan tuấn tú của anh càng ngày càng trở nên thâm thúy, mang theo tính xâm lược, "Cục cưng, thấy có đẹp không?"
“Đẹp lắm.” Dung Hoàng nhìn chằm chằm m.á.u trên tay mình, sau đó chuyển mắt nhìn Đường Tiễn, ngơ ngác gật đầu.
Muốn sờ, à không, cô vẫn còn là một đứa trẻ, Đường Tiễn muốn làm gì? !
"Cục cưng, chúng ta đang hẹn hò phải không?" Đường Tiễn khàn giọng hỏi, ngón tay thon dài lướt qua đôi má trắng nõn mềm mại của Dung Hoàng.
"Tự trọng tự trọng, Đường Tiễn, cậu phải có tự trọng!" Dung Hoàng co ro ở một góc ghế sô pha, lắp bắp, run rẩy vò nát quần áo của Đường Tiễn trên ghế sô pha rồi đưa cho Đường Tiễn, "Mau mặc quần áo vào." Coi chừng bị lạnh đấy.
"Không lạnh." Đường Tiễn tới gần.
Dung Hoàng có thể ngửi thấy mùi sữa tắm chanh thơm tho trên người Đường Tiễn.
Kể từ khi ở bên Dung Hoàng, Đường Tiễn đã dần dần bỏ được mùi t.h.u.ố.c lá ban đầu trên người, chỉ còn lại hormone dễ chịu áp bách.
"Bây giờ cậu nên tập trung học tập chứ không phải là quấy rầy tớ.” Đôi mắt hạnh của Dung Hoàng ngấn nước, như bị bao phủ bởi một lớp sương mù, nhìn rất mê người, đôi mắt trong veo có chút quyến rũ.
Hầu kết của Đường Tiễn nhấp nhô, khàn khàn nói: "Mình không muốn học.”
Dung Hoàng sắp khóc, trong mắt tràn đầy nước, anh không nghe thì có liên quan gì! Cô sắp không thể thở được rồi!
"Cậu định làm gì?” Dung Hoàng dễ dàng bị Đường Tiễn đè xuống, ngã xuống ghế sô pha, hai chân ngắn ngủn khua khoắng, khẽ giọng kêu lên.
"Làm gì?” Đường Tiễn cười khúc khích, tựa vào tai Dung Hoàng, môi khẽ mấp máy.
Mặt Dung Hoàng đỏ bừng.
Sau đó, Dung Hoàng vẫn bị làm.
—
Hôm nay là thứ Tư, Đường Tiễn có tiết buổi sáng.
Dung Hoàng đỡ eo đứng dậy khỏi giường, run rẩy đi tới tủ quần áo, sắp xếp lại gần hết quần áo trong tủ rồi ném vào vali.
Không thể tiếp tục sống cuộc sống này nữa.
Bản đại vương quyết định rời khỏi nhà. À không, là về nhà tìm mẹ.
Đường Tiễn đối với người khác giới vô nhân tính như vậy, anh chỉ xem cô là gối ôm, gập tới gập lui.
Cô vẫn còn là con nít nhé!