Dung Hoàng không biết Ung Tinh có bị bệnh về não hay không nên mới đặt cho hổ mập một cái tên chó như vậy, nhưng nàng vẫn ngoan ngoãn gật đầu đáp: "Đã cho ăn rồi."
Ăn một thùng thịt đầy.
Ăn ngon hơn cả nàng
Dung Hoàng nghĩ đến món thịt anh đào mình đã lén ăn ở ngự thiện phòng, chua chua ngọt ngọt, không nhịn được nuốt nước miếng.
Cặp mắt sắc bén nhận thấy Dung Hoàng đang lơ đãng, Ung Tinh khẽ cử động đầu ngón tay, một vật thể màu đen dài bay về phía Dung Hoàng.
Dung Hoàng nhanh tay lẹ mắt bắt lấy, phát hiện là một con rắn đen, "???"
Tay trắng bóc của Dung Hoàng siết chặt con rắn nhỏ màu đen.
Làm gì?
Là nhìn ra nàng đói bụng, muốn cho nàng thêm đồ ăn?
Thấy Dung Hoàng mặt không đổi sắc cầm lấy con rắn, còn vuốt ve thân rắn lạnh lẽo và trơn trượt, Ung Tinh tặc lưỡi.
Trước đó nhìn giống phế vật, tại sao bây giờ lại lợi hại như vậy?
Là không muốn ngụy trang nữa?
Nhưng Ung Tinh lại không có hứng thú tìm hiểu nguyên nhân phía sau, chỉ lười biếng ngồi trên ghế bành, muốn hỏi Dung Hoàng cách đó không xa: "Ngươi có biết tại sao nàng ta bị gậy đánh c.h.ế.t không?”
Dung Hoàng nghe thấy tiếng kêu sau lưng dần dần nhỏ dần, biết cung nữ kia sắp chết.
"Không biết." Đầu nhỏ của Dung Hoàng lắc như lúc lắc.
Ung Tinh nhếch môi cười nói: "Bởi vì nàng ta là người của Tứ hoàng tử, lại được Tứ hoàng tử chỉ thị bò lên giường của ta."
Dung Hoàng: "???"
Dung Hoàng biểu thị lúc này nàng chỉ có thể dùng "Ồ" để biểu thị hoạt động nội tâm của mình.
"Sáng nay nàng ta bị bổn hoàng tử biết được thân phận, cho nên nàng ta bị gậy đánh chết." Đôi mắt đen của Ung Tinh dán chặt vào tiểu cung nữ dưới bậc thang, ý vị thâm trường nói: "Bổn hoàng tử ghét nhất người ăn cây táo rào cây sung, ăn trong chén nhìn trong nồi."
Dung Hoàng lại run lên, vội vàng lắc đầu tỏ vẻ trung thành, nàng mới không ăn trong chén mà nhìn vào nồi, nàng chỉ nhìn trong mâm thôi.
Dung Hoàng chợt nghĩ, Ung Tinh trước mắt chỉ là một phần nhỏ linh hồn của Phượng Tức, căn bản không thể đánh bại được nàng.
Nghĩ đến đây, nỗi sợ hãi và run rẩy ban đầu của Dung Hoàng đột nhiên biến mất.
Tại sao nàng phải sợ?
Có lẽ vì duyên cớ nào đó nên Phượng Tức mới đến thế giới nhỏ. Chờ hắn trở lại Thần giới, hắn sẽ không nhớ đã gặp nàng ở thế giới nhỏ đâu.
Vì vậy bây giờ, dù nàng có tẩn hắn một trận thì cũng không sao hết.
Dung Hoàng lập tức cảm thấy dũng khí tràn đầy, ngước mắt dò xét Ung Tinh một chút, xem xem hiện tại có nên đánh hắn không?
Ánh mắt Dung Hoàng chạm vào thanh kiếm loé sáng trong tay Tống Sướng phía sau Ung Tinh. Nghĩ đi nghĩ lại, Dung Hoàng quyết định quên đi.
Chiếc rìu nhỏ của nàng đang được bảo dưỡng, tạm thời không thể dính máu, nhưng lần sau, nàng có thể lén lút đánh Ung Tinh bằng bao tải.
Vừa nghĩ đến cảnh Ung Tinh đáng ghét bị nàng cho vào bao tải mà đánh đập, Dung Hoàng không khỏi hưng phấn.
"Dung Hoàng." Giọng nói của Ung Tinh vang lên trên đầu, Dung Hoàng ngẩng đầu lên: "Hả?"
"Đúng lúc nội điện Nguyên An Điện thiếu cung nữ hầu trà, ngươi làm đi."
Dung Hoàng: "Ta?"
Có thể nói không được không?
Đôi mắt phượng đỏ rực quyến rũ của Ung Tinh nhìn Dung Hoàng, hơi nâng cằm lên, trông như một đứa trẻ hoàng gia được nuông chiều từ bé, trong giọng nói có chút bố thí, "Thất thần cái gì? Chính là ngươi, còn không mau tạ ơn?"
Dung Hoàng tức giận đến mức nghiến răng, hận không thể cởi đôi giày thêu của mình ra, đập đế giày vào mặt hắn.
"Cám ơn điện hạ." Dung Hoàng miễn cưỡng nói.
Nghe xong lời này, cơn tức giận suốt đêm của Ung Tinh đã giảm bớt đi rất nhiều, thấy tiểu cung nữ miễn cưỡng có thể khiến mình vui vẻ nên tạm thời nhịn xuống.
Nếu sau này đối lập với tính toán của chàng, giải quyết cũng không quá muộn.