Những hoàng tử khác đều có thông phòng trước năm mười lăm tuổi, nhưng Tam hoàng tử, ngay cả một nữ nhân bên cạnh cũng không có.

 

Hôm qua, Hoàng thượng đến cung Hoàng hậu và nhắc về vấn đề này với Hoàng hậu.

 

Mặc dù Hoàng hậu có chút không hài lòng với tình yêu thương của Hoàng thượng dành cho Ung Tinh, nhưng bà ta vẫn chọn hai cung nữ xinh đẹp nhất đưa đến Nguyên An Điện.

 

Tốt nhất là có thể khiến Ung Tinh bỏ bê việc học, bỏ bê triều chính.

 

Ngoại trừ Ung Tinh được Hoàng thượng sủng ái, nhà ngoại của Nhị hoàng tử không có bối cảnh thâm sâu, nhà ngoại của các hoàng tử dưới Tam hoàng tử đều không bằng gia tộc của Văn Quốc Công.

 

Đến lúc đó, vị trí Thái tử của con bà ta sẽ được đảm bảo.

 

"Chính là thông phòng." Điền ma ma là nhũ mẫu của Hoàng hậu, đã hơn năm mươi tuổi, trong cung hơn hai mươi năm rồi, nói ra lời này cũng không có gì xấu hổ.

 

"Thông phòng?" Ung Tinh lười biếng nằm trên ghế tựa, có vẻ hiếu kì, "Là dùng để xây phòng ở à?"

 

Mí mắt Điền ma ma giật giật, trong lòng có dự cảm không tốt, vừa định giải thích sâu hơn ý nghĩa của thông phòng, Ung Tinh đã ngăn câu chuyện lại: "Nếu đã vậy, vậy thì hãy thay mặt bổn hoàng tử cảm ơn Hoàng hậu."

 

"Tống Sướng, đưa người ra hậu điện, không phải hai ngày nay các ngươi đang xây một bức tưởng ở hậu điện sao? Nếu mẫu hậu đã quan tâm đến bổn hoàng tử như vậy, ta đành phải mau chóng sử dụng họ vào chỗ cần dùng." Ung Tinh ra lệnh. Sau đó, Tống Sướng đưa hai cung nữ có sắc mặt tái nhợt và liên tục đập đầu xuống đất để xin tha đến hậu điện.

 

Điền ma ma tức giận đến mức run cả môi, hắn đang nói gì vậy!

 

Thông phòng là dùng để xây nhà sao?  

Điều này quá hoang đường!

 

Xem ra Hoàng hậu nương nương đã đánh giá quá cao vị Tam hoàng tử này, rõ ràng là không có đầu óc, sợ là được Hoàng thượng sủng ái nên không có phân tấc.

 

"Tam hoàng tử, thông phòng" không phải ý này, Điền ma ma đè nén cơn tức giận mới không phất tay áo rời đi, chưa từ bỏ ý định, muốn tiếp tục giải thích.

 

Bà ta nghe theo phân phó của Hoàng hậu, đặc biệt tìm ra hai cung nữ xinh đẹp, còn rất mưu mô, quen thu phục nam nhân, chỉ để khiến Ung Tinh trầm mê nữ sắc.

 

Nếu chuyện này không giải quyết được, lúc về bà ta phải giải thích với Hoàng hậu thế nào?

 

Không ngờ, Ung Tinh ra hiệu không cần phải nói gì nữa, thở dài, giơ tấu chương trong tay lên: "Ma ma đừng nói nữa, thay ta cảm ơn mẫu hậu, bổn hoàng tử còn có chính vụ cần giải quyết gấp, không giữ lại ma ma nữa."

 

Điền ma ma thở hổn hển, nhưng Ung Tinh dường như không để ý, yêu cầu Du Sơn tiễn khách.

 

Điền ma ma bị Du Sơn cưỡng ép đưa ra khỏi Nguyên An Điện, trong viện rộng lớn, ngoại trừ cung nhân của Nguyên An Điện, chỉ có hai cung nữ bị dọa đến run chân, ngồi sập xuống đất, sắc mặt tái nhợt.

 

"Xin điện hạ tha mạng, nô tỳ, nô tỳ không muốn chết, nô tỳ chỉ muốn hầu hạ điện hạ."

 

Ung Tinh tùy ý nhướng mi, trong mắt không có chút d.a.o động, giọng nói lạnh như băng, "Không phải ta bảo đưa đến hậu điện sao? Tống Sướng."

 

Tống Sướng tiến lên, siết chặt nắm đấm, trầm giọng nói: "Vâng." Sau đó hắn gọi hai thái giám lực lưỡng, xách hai cung nữ vào hậu điện.

 

Dung Hoàng chỉ nghe thấy tiếng hổ gầm gừ, xen lẫn với tiếng thét của nữ nhân, một lúc sau không còn tiếng gì.

 

Dung Hoàng: Hả?

 

Hai người kia bị hổ mập ăn rồi?

 

Dung Hoàng vội vàng vén chăn xuống giường, chạy ra khỏi chính điện, chạy về phía hậu điện.

 

"Ngươi vội vàng như vậy làm gì?" Trong tay Ung Tinh cầm một cuốn sách, có chút chán ghét nhìn tóc Dung Hoàng rối bù.

 

Nếu những quý nữ bên ngoài bị nhìn thấy bộ dạng này, có lẽ sau này sẽ không gả đi được.

 

Ung Tinh: Bộ dạng này của ngươi không gả đi được đâu.

 

Sau này, Ung Tinh quỳ xuống cầu xin: Cục cưng, Cầu Cầu, nàng gả cho ta đi.

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện