"Theo lời Hoàng hậu nương nương nói, Tam hoàng tử kia là nam tử đẹp nhất kinh thành?" Nữ nhân có làn da ngăm đen, dáng người cao lớn, hai mắt sáng ngời nhìn nữ tử đối diện.

 

Ánh mắt của cháu gái Hoàng hậu lướt qua nàng ta, cụp mắt xuống, không nhìn Khang Dương quận chúa nữa.

 

Theo lẽ thường, lễ nghi của các tiểu thư đài các sẽ không cho phép họ có những hành động bất lịch sự như vậy, nhưng người đối diện thực sự không thể dung thứ được.

 

Có lẽ vì thái ấp của Bình Dương quận vương có môi trường khắc nghiệt, da dẻ của Khang Dương quận chúa đen hơn các tiểu thư đài các ở kinh thành rất nhiều, mà làn da còn thô ráp.

 

Chưa kể đến dáng người cao to, đứng lên trông như một bức tường, chiều cao của nàng ta có thể đánh bại một nửa số nam tử trong thiên hạ.

 

Khang Dương quận chúa đã luyện võ từ nhỏ, yêu thích sắc đẹp, thấy nam tử đẹp trai thì lập tức bắt về nhà.

 

Nghe nói trong phủ của Bình Dương quận vương đã có hàng chục nam sủng bị Khang Dương quận chúa bắt về.

 

Đám nam nhân ở thái ấp đó vừa thấy xe ngựa từ phủ Bình Dương quận vương đi ra đều hoảng loạn bỏ chạy, sợ bị nữ chiến binh cường tráng này để mắt tới.

 

Mắt thấy Khang Dương quận chúa đã đến tuổi thành thân, những gia tộc giàu có ở thái ấp đó đều lần lượt thúc giục nam tử trong nhà định hôn hoặc thành thân.

 

Bình Dương quận vương vội đến bạc đầu, nhưng vẫn chưa tìm được vị hôn phu phù hợp.

 

Lần này, Khang Dương quận chúa đến kinh thành cùng với Bình Dương quận vương để nhân cơ hội này giải quyết việc hôn nhân.

 

Nàng ta (cháu gái Hoàng hậu) nghe theo phân phó của Hoàng hậu, nghĩ cách khiến Khang Dương quận chúa yêu Tam hoàng tử.

 

Hoàng hậu hứa hẹn, chỉ cần việc này thành công, nàng ta sẽ được tiến vào Đông cung.

 

Vào Đông Cung trở thành nữ nhân của Thái tử biểu ca là giấc mơ mà nàng ta đã ấp ủ từ năm mười hai tuổi.

 

"Đúng là như thế. Mỗi lần Tam hoàng tử xuất hiện, rất nhiều quý nữ sẽ âm thầm ngưỡng mộ."

 

"Đã như vậy, ta muốn hắn làm phu quân của ta." Khang Dương quận chúa giơ tay to đập bàn, khiến mặt bàn rung chuyển.

 



 

Ung Tinh được Khang Dương quận chúa nhớ thương đang dẫn tiểu hồ ly đi làm túi thỏ trong căn bếp tạm bợ bên ngoài bãi săn.

 

"Bỏ ít đường thôi. Chẳng lẽ nàng quên lần trước mình bị sâu răng sao?" Ung Tinh nheo mắt nhìn Dung Hoàng, người luôn giục chàng thêm đường, không chút do dự từ chối.

 

Dung Hoàng thất vọng rụt đầu nhỏ lại, không thèm ăn nữa.

 

Nàng không hề quên, đêm mấy hôm trước, nàng bị sâu răng đến nỗi không ngủ được.

 

"Ta quên hỏi nàng, nàng có phải là tiên nữ mà Thái tử đang tìm không?”

 

Dung Hoàng suy nghĩ một chút, biểu thị không biết.

 

Dung Hoàng thật sự không biết, từ ngày biến thành hồ ly, nàng bị Ung Tinh giam giữ, chưa từng rời khỏi Nguyên An Điện, mỗi ngày, ngoại trừ chơi đùa với Ung Tinh, nàng còn đi dạo cùng Vượng Tài.

 

Làm sao nàng biết Ung Bân Úy đang điên cuồng tìm kiếm nàng ở bên ngoài.

 

Ung Tinh biết vậy cũng không hỏi thêm câu nào nữa, chỉ thầm nghĩ, chẳng bao lâu nữa, Thái tử sẽ thoái vị.

 

Chàng bê một đĩa túi thỏ, quay người ôm Dung Hoàng trở về doanh trại.

 

Để đảm bảo Dung Hoàng có một môi trường sinh hoạt thoải mái, Ung Tinh đã đặc biệt mang theo chiếc ghế dài mà Dung Hoàng thích.

 

Ung Tinh đặt Dung Hoàng lên, cười nói: "Vậy thì tốt, nếu không đêm nay bổn hoàng tử sẽ không dễ dàng bỏ qua cho nàng."

 

Dung Hoàng giả vờ như không nghe thấy, cúi đầu, ngậm túi thỏ vào miệng gặm nhấm.

 

A, ta chẳng nghe thấy gì cả, bổn đại vương bị điếc có chọn lọc.

 

"Có thể biến thành người không?" Nhìn thấy dáng vẻ hồn nhiên ăn túi thỏ của Dung Hoàng, hầu kết của Ung Tinh khẽ nhúc nhích, khàn giọng hỏi.

 

Đôi mắt đen nhánh của Dung Hoàng chớp chớp, lắc đầu.

 

Nàng sẽ không nói bây giờ nàng đã có thể tự do hoán đổi đâu.

 

"Vậy à." Ung Tinh thở dài, giống như đang cảm thấy tiếc nuối, nhưng ánh mắt lại u ám và sâu thẳm khác thường, như thể một giây tiếp theo sẽ ăn tiểu hồ ly vào bụng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện