Cố Thịnh Nhân thu kiếm lại.
“Đa tạ.” Cô hướng về phía thủ chuyết kiếm hoàng rồi xoay người rời đi.
Phía sau cô, thủ chuyết kiếm hoàng cố dùng sức chống đỡ cơ thể.
Thắng bại lập tức đã rõ ràng.
Trở về nơi nghỉ tạm thời, Cố Thịnh Nhân không nhịn được mà phun ra một ngụm máu tươi.
Thủ chuyết kiếm hoàng quả không hổ danh là kiếm khách có tiếng tăm, mặc dù cô giành được thắng lợi nhưng kiếm khí bị tổn thương, cơ thể cũng bị nội thương.
“Thiết bị kiểm tra đo lường đã xác định cơ thể bị thương ở cấp độ B, đề nghị vật chủ dừng lại, không tiếp tục thách đấu trong vòng một tháng.” Giọng nói của hệ thống vang lên trong đầu Cố Thịnh Nhân.
Cố Thịnh Nhân cười: “Tôi biết rồi, tháng này tôi sẽ nghỉ ngơi thật tốt.”
Lúc này, bên trong trữ vật giới của Cố Thịnh Nhân truyền đến một tin, mắt cô sáng rỡ lên, là Huyền Kha.
“Ta đã biết kết quả trận đấu giữa muội và thủ chuyết kiếm hoàng, muội vẫn ổn chứ?” Huyền Kha là người hiểu rõ nhất cảnh giới kiếm đạo của Cố Thịnh Nhân, hắn biết thực lực của Cố Thịnh Nhân kém hơn thủ chuyết kiếm hoàng mấy phần, cho dù là thắng, chỉ sợ cũng vô cùng nguy hiểm.
“Mọi chuyện vẫn ổn, sư huynh chớ lo.” Cố Thịnh Nhân nghĩ một lát rồi trả lời hắn tám chữ.
Với tính cách của Cố Duy Tâm thì có lẽ cũng chỉ nói mấy chữ này.
Ở trên đỉnh núi Lăng Vân xa xôi của kiếm phái Tinh La, Huyền Kha đang trả lời sư muội, chân mày đẹp khẽ nhíu lại.
A, sư muội thật giống sư thúc, đều có tính cách rất bí ẩn, có chuyện gì cũng không chủ động nói ra, thật khiến người khác không thể yên lòng.
Hay là một thời gian nữa ra ngoài xem muội ấy thế nào? Huyền Kha thầm nghĩ.
Cố Thịnh Nhân một tay cầm kiếm, tay phải nắm một vật có ánh sáng nhàn nhạt màu bạc.
Xung quanh cô có rất nhiều người.
“Băng tâm kiếm hoàng, ngươi không thể chạy thoát đâu, chúng ta khuyên người hãy ngoan ngoãn giao thái tuế đang cầm trong tay ra, chúng ta sẽ không làm khó ngươi.”
“Đúng, giao thái tuế ra đây, chúng ta sẽ không làm khó ngươi!”
Thái tuế xuất hiện ở đầm lầy phía nam, Cố Thịnh Nhân đã chờ ở đây nửa tháng, cuối cùng cũng có được nó, làm sao có thể dâng cho người khác? Thái tuế trong tay cô là cây thái tuế tám trăm năm tuổi, có nó thì sư tôn có thể chống đỡ thêm một khoảng thời gian.
Khuôn mặt Cố Thịnh Nhân tràn đầy vẻ ấm áp, sau đó thu cây thái tuế vào trữ vật giới.
Nhìn thấy hành động của Cố Thịnh Nhân, mọi người lập tức hiểu nàng định làm gì.
“Băng tâm kiếm hoàng, ta khuyên ngươi đừng có rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt! Một người có dung mạo quốc sắc thiên hương như ngươi tội gì phải tự làm khổ mình mà chém chém giết giết như thế này?” Một tên áo đen trong số bọn chúng nói, đôi mắt si mê nhìn Cố Thịnh Nhân, xem ra người này cũng cùng cảnh giới kiếm hoàng.
Cố Thịnh Nhân trả lời y bằng một đường kiếm sáng như tuyết.
Y không ngờ nàng nói ra tay liền ra tay, sau khi thoát khỏi nguy hiểm, y quay mặt lại hét lên với đám người đang đứng ở đằng sau: “Lên cho bổn công tử, chú ý, không làm nguy hiểm đến tính mạng của nàng ta, mỹ nhân cảnh giới kiếm hoàng, bổn công tử vẫn chưa được thử qua.”
Bạch Hinh Nhã dựa vào một nam nhân áo lam, thấy Cố Thịnh Nhân đang bị bao vây tấn công trong đám người kia.
Bộ dạng của nàng ta khiến cho nam nhân ở bên cạnh hỏi: “Hinh Nhã, muội làm sao vậy?”
Bạch Hinh Nhã dường như rất do dự, nàng ta cắn môi, gượng cười nói: “Bỏ đi, không tiện, không có chuyện gì đâu.”
Tuy nói như vậy nhưng nàng ta lại tiếp tục nhìn về phía Cố Thịnh Nhân.
Nam nhân kia kỳ lạ hỏi: “Chẳng lẽ Hinh Nhã quen vị băng tâm kiếm hoàng kia?”
Bạch Hinh Nhã khẽ gật đầu: “Đã từng gặp qua vị tiền bối kia, hình như nàng ta rất coi thường ta?”
Nam tử áo làm nghe thấy vậy liền dâng lên ý muốn bảo hộ: “Cái gì? Nữ nhân đó thật sự như vậy sao?”
Bạch Hinh Nhã dường như cảm thấy rất xấu hổ, đôi mắt ngân ngấn nước, gật đầu.
Nhìn bộ dạng nàng ta như vậy, ai không biết còn tưởng Cố Thịnh Nhân đã làm gì nàng ta.
“Đa tạ.” Cô hướng về phía thủ chuyết kiếm hoàng rồi xoay người rời đi.
Phía sau cô, thủ chuyết kiếm hoàng cố dùng sức chống đỡ cơ thể.
Thắng bại lập tức đã rõ ràng.
Trở về nơi nghỉ tạm thời, Cố Thịnh Nhân không nhịn được mà phun ra một ngụm máu tươi.
Thủ chuyết kiếm hoàng quả không hổ danh là kiếm khách có tiếng tăm, mặc dù cô giành được thắng lợi nhưng kiếm khí bị tổn thương, cơ thể cũng bị nội thương.
“Thiết bị kiểm tra đo lường đã xác định cơ thể bị thương ở cấp độ B, đề nghị vật chủ dừng lại, không tiếp tục thách đấu trong vòng một tháng.” Giọng nói của hệ thống vang lên trong đầu Cố Thịnh Nhân.
Cố Thịnh Nhân cười: “Tôi biết rồi, tháng này tôi sẽ nghỉ ngơi thật tốt.”
Lúc này, bên trong trữ vật giới của Cố Thịnh Nhân truyền đến một tin, mắt cô sáng rỡ lên, là Huyền Kha.
“Ta đã biết kết quả trận đấu giữa muội và thủ chuyết kiếm hoàng, muội vẫn ổn chứ?” Huyền Kha là người hiểu rõ nhất cảnh giới kiếm đạo của Cố Thịnh Nhân, hắn biết thực lực của Cố Thịnh Nhân kém hơn thủ chuyết kiếm hoàng mấy phần, cho dù là thắng, chỉ sợ cũng vô cùng nguy hiểm.
“Mọi chuyện vẫn ổn, sư huynh chớ lo.” Cố Thịnh Nhân nghĩ một lát rồi trả lời hắn tám chữ.
Với tính cách của Cố Duy Tâm thì có lẽ cũng chỉ nói mấy chữ này.
Ở trên đỉnh núi Lăng Vân xa xôi của kiếm phái Tinh La, Huyền Kha đang trả lời sư muội, chân mày đẹp khẽ nhíu lại.
A, sư muội thật giống sư thúc, đều có tính cách rất bí ẩn, có chuyện gì cũng không chủ động nói ra, thật khiến người khác không thể yên lòng.
Hay là một thời gian nữa ra ngoài xem muội ấy thế nào? Huyền Kha thầm nghĩ.
Cố Thịnh Nhân một tay cầm kiếm, tay phải nắm một vật có ánh sáng nhàn nhạt màu bạc.
Xung quanh cô có rất nhiều người.
“Băng tâm kiếm hoàng, ngươi không thể chạy thoát đâu, chúng ta khuyên người hãy ngoan ngoãn giao thái tuế đang cầm trong tay ra, chúng ta sẽ không làm khó ngươi.”
“Đúng, giao thái tuế ra đây, chúng ta sẽ không làm khó ngươi!”
Thái tuế xuất hiện ở đầm lầy phía nam, Cố Thịnh Nhân đã chờ ở đây nửa tháng, cuối cùng cũng có được nó, làm sao có thể dâng cho người khác? Thái tuế trong tay cô là cây thái tuế tám trăm năm tuổi, có nó thì sư tôn có thể chống đỡ thêm một khoảng thời gian.
Khuôn mặt Cố Thịnh Nhân tràn đầy vẻ ấm áp, sau đó thu cây thái tuế vào trữ vật giới.
Nhìn thấy hành động của Cố Thịnh Nhân, mọi người lập tức hiểu nàng định làm gì.
“Băng tâm kiếm hoàng, ta khuyên ngươi đừng có rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt! Một người có dung mạo quốc sắc thiên hương như ngươi tội gì phải tự làm khổ mình mà chém chém giết giết như thế này?” Một tên áo đen trong số bọn chúng nói, đôi mắt si mê nhìn Cố Thịnh Nhân, xem ra người này cũng cùng cảnh giới kiếm hoàng.
Cố Thịnh Nhân trả lời y bằng một đường kiếm sáng như tuyết.
Y không ngờ nàng nói ra tay liền ra tay, sau khi thoát khỏi nguy hiểm, y quay mặt lại hét lên với đám người đang đứng ở đằng sau: “Lên cho bổn công tử, chú ý, không làm nguy hiểm đến tính mạng của nàng ta, mỹ nhân cảnh giới kiếm hoàng, bổn công tử vẫn chưa được thử qua.”
Bạch Hinh Nhã dựa vào một nam nhân áo lam, thấy Cố Thịnh Nhân đang bị bao vây tấn công trong đám người kia.
Bộ dạng của nàng ta khiến cho nam nhân ở bên cạnh hỏi: “Hinh Nhã, muội làm sao vậy?”
Bạch Hinh Nhã dường như rất do dự, nàng ta cắn môi, gượng cười nói: “Bỏ đi, không tiện, không có chuyện gì đâu.”
Tuy nói như vậy nhưng nàng ta lại tiếp tục nhìn về phía Cố Thịnh Nhân.
Nam nhân kia kỳ lạ hỏi: “Chẳng lẽ Hinh Nhã quen vị băng tâm kiếm hoàng kia?”
Bạch Hinh Nhã khẽ gật đầu: “Đã từng gặp qua vị tiền bối kia, hình như nàng ta rất coi thường ta?”
Nam tử áo làm nghe thấy vậy liền dâng lên ý muốn bảo hộ: “Cái gì? Nữ nhân đó thật sự như vậy sao?”
Bạch Hinh Nhã dường như cảm thấy rất xấu hổ, đôi mắt ngân ngấn nước, gật đầu.
Nhìn bộ dạng nàng ta như vậy, ai không biết còn tưởng Cố Thịnh Nhân đã làm gì nàng ta.
Danh sách chương