Trans + Edit by Ngọc
--------
Cho dù là nam trợ lý không nói gì, Diệp Thiều Hoa cũng hiểu ý.
Cô đẩy thẻ ngân hàng trở lại, "Trả lại hắn, tôi không cần."
Nam trợ lý trực tiếp đứng lên, "Cô cầm lấy đi, đây là nhiệm vụ tổng tài giao cho tôi, không hoàn thành được tôi sẽ rất khó xử."
Hắn nói xong thì xoay người rời đi, sự bình tĩnh của Diệp Thiều Hoa ngoài dự đoán của hắn, nhưng hắn không dám đoán thêm.
"Làm xong rồi?" Liễu Nhất Chu gọi điện thoại hỏi hứa.
Nam trợ lý sửng sốt, không ngờ Liễu Nhất Chu vẫn quan tâm đến Diệp Thiều Hoa, "Đúng vậy, tôi đưa cho cô ấy rồi."
"Cô ấy không hỏi gì sao?" Liễu Nhất Chu dừng một chút.
"Không, cô Diệp không hỏi gì cả." Không những không hỏi mà còn rất bình tĩnh.
Liễu Nhất Chu lần này không nói gì nữa, cúp điện thoại, nam trợ lý dường như nghe thấy giọng nói của người phụ nữ khác từ đầu dây bên kia.
Giới nhà giàu loạn thật đó.
Anh ta lắc đầu, khi lên xe, theo thói quen nhìn về phía Diệp Thiều Hoa, phát hiện xung quanh cô còn có vài người nữa, một người trong số họ có chút quen thuộc.
Ai đây?
Anh ta suy nghĩ rất lâu, câu trả lời đã có, nhưng anh ta không nhớ tên.
Một lúc sau, anh ta vẫn cảm thấy mình nhìn lầm rồi, anh ta ở cùng Liễu Nhất Chu đã lâu, bọn họ có quen biết mấy kẻ nhiều tiền tài, làm sao gặp Diệp Thiều Hoa được chứ, hẳn là anh ta hoa mắt rồi
Anh ta lái xe rời đi.
"Giám đốc Quý của chúng tôi luôn muốn gặp cô, cô Diệp, cô có rảnh không?" Trong quán cà phê, một người đàn ông trung niên mặc vest đen, đưa tay đẩy kính một chút.
Diệp Thiều Hoa tay trái còn cầm cốc cà phê, ở đây không có người nhìn, sau khi cô nghe được là được giám đốc Quý, ngón tay khẽ dừng một chút.
Kể từ khi biết rằng người đó sẽ xuất hiện bất kể ở thế giới nào, cô đã kiểm tra những người tương tự khi đến thế giới này.
Giám đốc Quý trọng miệng người đàn ông này, chính là người sở hữu tập đoàn Phong Hoa - Quý Vân Trầm.
Nghĩ đến đây, Diệp Thiều Hoa lại đặt ly cà phê vừa cầm xuống, lắc đầu với người đàn ông trung niên, "Xin lỗi, tôi còn có chuyện khác."
Cô không khống chế được thời gian rời khỏi thế giới của bản thân, do vậy cô không muốn quấy rầy đời sống của anh ấy.
Cô vốn không phải người ở thế giới này.
Nói xong, cô cầm một xấp văn kiện dày cộp kéo ghế đi ra, rời đi.
Cô không biết. Sau khi cô rời khỏi, người đàn ông trung niên bước tới một chiếc xe màu đen đỗ tại ngã tư vẻ mặt bất lực, "Giám đốc, cô Diệp, cô ấy...."
Nói đến đây, người đàn ông trung niên có một chút kỳ lạ, "Cô ấy có vẻ không muốn gặp ngài. "
Người ngồi ở băng ghế sau không phát ra tiếng động mà nhìn tài liệu trong tay, mặt trời chiếu xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào gương mặt điểm trai của hắn, càng làm cho hắn trở nên tự phụ và lãnh đạm.
Nhưng mà, người đàn ông trung niên lần nữa đẩy lại kính, không muốn nhắc chủ tịch của mình, ngài cầm ngược tài liệu rồi kìa.
**
Diệp Thiều Hoa đến bệnh viện gặp mẹ Diệp xong, phát hiện trời đã tối, thay vì trở lại trường học, cô bắt một chiếc xe, đi đến biệt thự ở ngoại ô thành phố
Cũng mang theo hai thẻ ngân hàng và một hộp quà.
Hộp quà này là quà sinh nhật nguyên chủ chuẩn bị cho Liễu Nhất Chu hai tháng trước.
Hai cái thẻ ngân hàng là tiền trả lại cho Liễu Nhất Chu, còn thẻ kia là tiền mà trợ lý của Liễu Nhất Chu đưa cho cô hôm nay.
Nhìn hộp quà trong tay, Diệp Thiều Hoa không khỏi lắc đầu, nguyên thân thật sự rất ngốc.
Theo cốt truyện ban đầu, cũng là hôm nay, Nguyên thân đem hộp quà đi tìm Liễu Nhất Chu lúc nửa đêm, muốn chúc mừng càng sớm càng tốt, nhưng không ngờ lại bị nói một cách tàn nhẫn rằng cô chỉ là kẻ thế thân mà thôi.
Khi Diệp Thiều Hoa đến biệt thự, người mở cửa là Úc Triết Hàm.
Vẻ mặt vui mừng của anh ta lập tức thay đổi khi nhìn thấy Diệp Thiều Hoa, "Tại sao cô lại đến đây?"
Anh ta càng tức giận với Liễu Nhất Chu, vậy mà cậu ta thậm chí còn nói cho người phụ nữ này biết địa chỉ của biệt thự?
Chẳng lẽ là động tâm với đứa con gái này thật ư?
Trong vườn biệt thự còn có những người khác, lúc đầu rất náo nhiệt, sau khi nhìn thấy Diệp Thiều Hoa, những người này vô thức dừng ly rượu, nhíu mày nhìn ra ngoài cửa.
Đặc biệt là Dịch Nhàn trong đám đông, cô ta là người coi thường Diệp Thiều Hoa nhất.
Bởi vì cô ta thích Triệu Di Quân, cô ta cảm thấy Diệp Thiều Hoa nhúng tay vào tình cảm của Triệu Di Quân,nên nhìn thấy Diệp Thiều Hoa lúc này, cô ta tự nhiên cảm thấy không thích.
"Cô không biết xấu hổ đúng không?" Dịch Nhàn không để ý đến Úc Triết Hàm, nói thẳng: "Cô nghĩ cô là ai? Cô chỉ là một con nhỏ thế thân mà thôi!"
Sau khi Dịch Nhàn nói xong, những người trong hoa viên đều im lặng. Sau một lúc, ánh mắt nhìn Diệp Thiều Hoa giống như đang xem một mở kịch hay vậy.
Thật ra, những người bình thường thực sự không khác gì một món đồ chơi trong mắt họ.
Giữa hai bên đối đầu, không ai nghĩ rằng xe của Liễu Nhất Chu đã quay trở về, hắn ta đến đón Triệu Di Quân tới đây.
Anh ta vẫn chưa nhìn thấy Diệp Thiều Hoa, khi vừa xuống xe, vẫn rất nhã nhặn mời người trong ghế lái phụ đi ra, thái độ không thể ôn hòa hơn.
Diệp Thiều Hoa dù bận vẫn ung dung mà liếc nhìn Liễu Nhất Chu.
Cô vẫn nhớ trong cốt truyện có một đoạn như vậy, Liễu Nhất Chu không bao giờ cho phép nguyên thân ngồi vào ghế lái phụ của mình, hắn ta nói rằng hắn rất ghét có người ngồi ở đó, hóa ra không phải vì hắn ta ghét nó, mà là vì người ngồi đó không phải người hắn thích mà thôi.
Triệu Di Quân mặc một chiếc bộ váy lộng lẫy, cô ta bước xuống xe, thuận tay nắm lấy tay Liễu Nhất Chu, cô ta chưa mở miệng, nhưng lại khiến người ta cảm thấy vô cùng cao quý.
Người trong sân nhìn thấy hai người trở lại thì rất nhiệt tình đi lên, ai quen Triệu Di Quân cũng tiến lên chào hỏi.
Không khí nhất thời vô cùng náo nhiệt.
Chỉ có một mình Diệp Thiều Hoa là lạc lõng.
Úc Triết Hàm nháy mắt với Diệp Thiều Hoa, ý bảo cô mau chóng rời đi, dùng bản thân mình chặn tầm mắt của Triệu Di Quân.
Hắn sợ sẽ lại xảy ra chuyện.
Nhưng mà, vào lúc này, Triệu Di Quân dường như đã chỉ nhìn thấy Diệp Thiều Hoa. Cô nhìn Diệp Thiều Hoa, sau đó chỉ rồi hỏi Liễu Nhất Chu, "Nhất Chu, người này là ai?"