Dịch: Ngọc
----
"Diệp Thiều Hoa, thật không nhìn ra cô lại là người như vậy đó nha!" Bạn cùng phòng của Diệp Thiếu Hoa không liếc mắt nhìn cô một cái, vừa nhìn cái vòng kia, cô ta đã biết là của Liễu Nhất Chu rồi.
"Ai mà chả biết chủ tịch Vĩnh Đằng là bạn trai của tiểu thư Triệu gia chứ, cô lại nhảy vào làm tiểu tam, cũng chỉ đến thế thôi, chắc với mấy người lớn tuổi cô cũng như thế à?" Cô gái mở miệng, giọng nói tràn ngập sự chán ghét. "Cô làm người khác ghê tởm lắm đấy."
Sự việc này trong cốt truyện có, nhung Diệp Thiều Hoa không ngờ, nó lại xuất hiện sớm hơn so với nội dung cốt truyện nhiều.
Cô cúi đầu, nhìn khung chat với trợ lý Quý vẫn còn hiện lên trên màn hình điện thoại, thuận tay trả lời ----- [ Xin lỗi, hiện tại tôi không hứng thú muốn đến quý công ty làm việc ]
Sau đó liếc mắt, ánh mắt mọi người trong ký túc xá đều vô cùng phức tạp.
Chị cả mấp máy môi: "Thiều Hoa, chuyện này là thật sao?"
Trong lòng cô thật sự xoắn xuýt không muốn tin bài đăng này, nhưng mẹ Diệp lúc trước bị bệnh, 20 vạn Diệp Thiếu Hoa thật sự có thể kiếm ra trong thời gian ngắn.
Cũng có thể --
Cô cũng không cảm thấy Diệp Thiều Hoa là người như vậy, dù sao ở chung gần bốn năm, cô ít nhiều cũng hiểu rõ Diệp Thiều Hoa
"Vậy cô có tin tưởng tôi không?" Diệp Thiều Hoa không trả lời, mà hỏi ngược lại cô ấy một câu.
Nhìn vào đôi mắt đen láy của cô, chị cả suy nghĩ một chút về cuộc sống thường ngày của Diệp Thiều Hoa, thực sự rất khổ, nếu cô ấy thật sự là tiểu tam, sao có thể sống khổ như vậy được chứ?
"Vậy còn bài đăng này thì sao?" Hầu hết các bình luận ở cuối bài đăng đều là những lời lẽ khó coi, ngay cả chị cả, một người đứng ngoài cuộc, xem xong cũng phải giật mình kinh hãi.
Diệp Thiều Hoa khẽ cười một tiếng: "Không cần quan tâm làm gì, tôi nghĩ có một số người có thể nghĩ rằng tôi là kẻ dễ bị bắt nạt.."
Cô từng lăn lộn qua bao nhiêu thế giới, là một đặc công, sao có thể dễ dàng bị bắt nạt được chứ.
Không đề cập đến bất cứ điều gì khác, cô có thể hack những bài đăng này, làm nó biến mất không một dấu vết.
**
Cùng lúc đó, tại bệnh viện.
Mẹ Diệp đang ngồi trong phòng bệnh, thảo luận việc của con gái nhà mình.
Hiện tại sắc mặt của bà càng ngày càng tốt, đang thảo luận, đột nhiên xuất hiện một người đến thăm bệnh.
Bà lão giường bên, nhìn thấy người đến, vẻ mặt sững sờ: "Tiểu Diệp, cô còn có một đứa con gái lớn như vậy ư?"
Sao cô con gái lớn này lại ăn mặc gọn gàng như vậy?
Lúc mẹ Diệp nhìn thấy rõ khuôn mặt đối phương vẻ mặt biến đổi.
"Dì Diệp, tôi có thể gọi dì như vậy chứ?" Triệu Di Quân mỉm cười nhìn người trước mặt, bà trông già đến mức không còn giống một người phụ nữ trung niên, cười hết sức dịu dàng: "Dì có thời gian nói chuyện với tôi một lúc không? Liên quan đến con gái dì."
Bình thường mẹ Diệp đối với người xa lạ rất ôn hòa, nhưng lần này, khi nhìn thấy Triệu Di Quân, vẻ mặt cực kỳ lạnh nhạt, lạnh nhạt đến cực điểm.
Bà ngồi trên xe lăn cùng đi ra hành lang với Triệu Di Quân, khuôn mặt lạnh lùng nói: "Cô có chuyện gì thì mau nói đi."
"Dì Diệp, xem ra dì vẫn còn nhớ tôi." Triệu Di Quân khẽ mỉm cười: "Đương nhiên hôm nay tôi tới không phải để nói chuyện trước kia với dì, chủ yếu là có một ít chuyện muốn nói cho dì biết."
"Dì có biết con gái của dì được rất nhiều người bao nuôi không?" Thời điểm nói xong câu này, Triệu Di Quân dừng lại quan sát biểu tình của mẹ Diệp
Mẹ Diệp nhíu mày, không tin tưởng: "Cô đừng nói bậy! Thiều Hoa không phải loại người như thế."
"Tôi có nói sai hay không chẳng lẽ trong lòng dì còn không rõt? Dì nhìn tin tức trên mạng đi rồi lại nói tiếp." Triệu Di Quân cười lạnh một tiếng "Nếu không dì cho rằng sao cô ta có chi phí phẫu thuật lớn và với phí điều dưỡng vậy? Tất cả đều là do con gái ngoan của dì dùng thủ đoạn ghê tởm để đổi lấy thôi."
"Quả nhiên mẹ là loại người thế nào thì sẽ có loại con gái y như thế." Triệu Di Quân nhìn vẻ mặt của mẹ Diệp, lời nói xoay chuyển: "Tin hay không là do dì, hôm nay tôi tới chủ yếu là để cho dì biết của con gái dì là người như thế nào, cũng mong dì cảnh cáo con gái mình, không nên dây dưa với bạn trai của người khác, nếu không thì..."
Nói tới đây, cô ta hơi hơi cúi người, từ trên cao nhìn xuống mẹ Diệp, giễu cợt: "Dì cũng biết dựa vào thủ đoạn của tôi, để cho các người biến mất ở thủ đô cũng không phải không được."
Triệu Di Quân nói xong lời mình muốn nói, sau cùng đưa cho mẹ Diệp mấy tấm ảnh, sau đó cô ta dẫm trên giày cao gót, kiêu ngạo như thiên nga trắng rời khỏi bệnh viện.
Mẹ Diệp vẫn ngồi ở trên xe lăn, bà che ngực, thực như không thể thở nổi.
Cũng may y tá đi ngang qua vội vàng cấp cứu cho bà.
Mẹ Diệp cảm ơn ý tá, sau đó run rẩy đưa tay xuống lấy điện thoại của mình ra.
Cái điện thoại di động này là Diệp Thiều Hoa mới mua cho bà.
Bà nhìn chiếc điện thoại mới này, không hề có cảm giác vui sướng như lúc trước, chỉ lập tức bấm số gọi cho Diệp Thiều Hoa: "Thiều Hoa, con đến bệnh viện một chuyến đi."
"Nhất định phải đến sao? Mẹ, chỗ của con còn có..." Diệp Thiều Hoa muốn xử lý cho xong chuyện trên diễn đàn.
"Bây giờ lập tức đến đây." Mẹ Diệp không đợi cô nói xong đã trực tiếp tắt điện thoại.
Chuyện gì cũng không quan trọng bằng mẹ Diệp, Diệp Thiều Hoa tạm thời bỏ chuyện trong tay, vội vàng chạy tới bệnh viện. Mẹ Diệp không ngồi trên giường bệnh, bà đã mặc xong quần áo đứng ở mép giường.
"Mẹ, mẹ bây giờ . . ."
"Quỳ xuống!" Mẹ Diệp đỏ mắt nhìn cô, giọng nói run rẩy: "Mẹ kêu con quỳ xuống cho mẹ!"
Đời này Diệp Thiều Hoa thực sự không quỳ được mấy lần, cô nhìn đôi mắt đỏ hoe của mẹ Diệp, cánh tay nâng lên nhưng rất nhiều lần không nhẫn tâm đánh xuống của bà.
Cô mấp máy môi, quỳ xuống trước mặt bà.
Lúc Quý Vân Trầm nhận được tin lập tức, thời điểm hắn chạy đến thì thấy được một cảnh này.
"Thiều Hoa, con muốn mẹ như thế nào đây? Mẹ không sợ chết, cũng không sợ đau, bị người ta đâm vào cột sống vẫn nuôi dưỡng con lớn lên, để cho con vào đại học, tất cả chính là vì muốn về sau con có thể đường đường chính chính làm người, tìm được một công việc đứng đắn, nhưng con đã làm cái gì?" Bà ném ảnh mà Triệu Di Quân đưa đến trước mặt Diệp Thiều Hoa: "Con là học sinh của đại học S, là sinh viên đại học S để cho mẹ kiêu ngạo. Tại sao con có thể lừa dối mẹ, tại sao có thể làm ra chuyện như vậy?"