Trong phòng nghỉ ngơi, Lăng Trình Mặc đã chờ Nhược Vũ từ lúc nào. Thấy cảnh cửa mở ra hắn nâng mắt khỏi quyển kịch bản nhìn về phía cô.

" Tôi có chuyện nói cùng em. "

Nhược Vũ như đoán trước được từ từ kéo ghế ngồi xuống chờ mong, dù gì cũng nên giải quyết dứt với nam chủ đây một lần.

Lăng Trình Mặc cảm thấy cô gái trước mặt không giống như lúc trước nữa, không nhìn hắn bằng ánh mắt ái mộ như mọi cô gái khác liền cảm thấy cô rất đặc biệt.

" Tôi làm gì khiến em khó chịu đến mức tránh mặt tôi sao? "

Vốn tình cảm nam chủ cũng đã 45 xem như là trên mức bạn bè,Hà Kiều Kiều không phá thì tiến triển này Lăng Trình Mặc sẽ vui vẻ hạnh phúc bên Lâm Nhược Vũ.

Nhược Vũ đối mặt cười tự nhiên đáp" Không phải, là tôi không nên giống lúc trước cả ngày bám lấy Lăng tổng. "

Lăng Trình Mặc hơi bất ngờ, không ngờ cô gái này trước kia luôn im lặng ái mộ đã dám nói lên suy nghĩ khóe môi cong hiện nụ cười hiếm thấy.

" À bây giờ tôi có người yêu nên suy nghĩ thông suốt hơn nhiều, anh ấy giúp tôi hiểu thế nào là tình yêu. Cảm ơn Lăng tổng đã quan tâm tôi, nếu suy nghĩ lại tình cảm đó chắc chỉ là do tôi xem anh như một người ANH TRAI thôi. "

Cô bây giờ chỉ trả lại lời nói kiếp trước của nam nhân này khiến nguyên chủ đau lòng mà trả lại.Lăng Trình Mặc nghẹn lời không thể thốt " Tôi cũng không phiền khi em bám lấy tôi" dành nuốt trở vào, lại nghe cô chỉ xem là anh trai lòng hơi tức giận muốn phát hỏa.

Nhược Vũ nhìn vẻ mặt như dẫm phải phân chó của hắn liền hiểu mau chóng rút lui nhanh chóng ra khỏi phòng tránh bị ăn vạ hại thân.

Nam nhân là vậy, vật trước đây luôn hiện diện lại xem như không khí, khi mất đi hắn lại tìm kiếm ép nó phải quay về.

Cô đi đến góc khuất bị cánh tay nhỏ trắng noãn mềm mại kéo lại vào trong góc, nhìn rõ lại là Hà Kiều Kiều.Muốn rớt tim bảo bảo! Nữ chủ không đóng bạch liên hoa lại tính đóng phim kinh dị ư? " Tiểu Vũ, lúc nãy xin lỗi tôi diễn không tốt liên lụy cậu "

Giọng nữ chủ ngọt như vậy là muốn quyến rũ tôi luôn sao? Tôi không chơi bách hợp đâu!

Nhược Vũ rùng mình,không lạnh không nhạt đáp " Không sao, lúc nãy đạo diễn cùng trao đổi cùng cô rồi. "

Cảm thấy Nhược Vũ lạnh nhạt, Hà Kiều Kiều nước mắt bắt đầu rơi lã chã.

" Xin lỗi tiểu Vũ, cậu đừng giận tôi mà"

Lương Nhi lại tìm đến bắt gặp cảnh này lại bắt đầu ầm ỉ lên

" Lâm Nhược Vũ cô lại bắt nạt Kiều Kiều à. "

Xin lỗi nha cô không có rảnh vậy đâu!!!

" Lương Nhi,cô vừa đến thấy Hà Kiều Kiều khóc thì đổ lỗi cho tôi ư? "

Lương Nhi vừa bị đạo diễn mắng đến bẻ mặt tức giận, cô ta nhớ Nhược Vũ không tranh sẽ không cãi lại cô ta, bèn tìm lí do lớn tiếng. Sẵn dịp thấy Hà Kiều Kiều khóc to tiếng mắng:

" Tôi đến đã thấy cô to tiếng làm Kiều Kiều hoảng sợ khóc rồi, đừng có chối! "

Đạo diễn, nhân viên trong đoàn phim nghe ầm ỉ nhanh chóng đến nơi chỉ thấy Lương Nhi to tiếng, Lâm ảnh hậu vẻ mặt lạnh nhạt, nhân vật chính Kiều Kiều khóc đến thương tâm.

Nhược Vũ nâng tay xoa lên trán mệt mỏi cái nhân vật giáp này,Lăng Trình Mặc cũng đã đến Hà Kiều Kiều khóc to hơn giải thích.

" Không phải do Lâm ảnh hậu đâu, Lương Nhi cậu đừng trách nhầm. "

[Đinh_ hảo cảm nam chủ dành cho nữ chủ +5. Tổng hảo cảm là 35]

Lương Nhi khí thế hùng hồn " Cậu đừng sợ, chắc chắc cô ta làm khó dễ cậu."

Lăng Trình Mặc cũng nhíu mày trầm giọng

" Nhược Vũ, cô bắt nạt Hà Kiều Kiều?"

Nhược Vũ mệt mỏi dứt khoát chỉ tay về cái camera trong góc" đạo diễn ngài mở lại camera xem sự việc rồi giải quyết vấn đề. Tôi làm minh tinh không phải để bị vu oan,mong ngài lấy lại công bằng. Tôi mong ngày mai đến sẽ không còn bị vu oan thêm bất cứ lần nào nữa!"

Nhược Vũ xoay người bỏ đi, đạo diễn cố gọi lại nhưng cô đã đi xa căn bản không nghe thấy gì nữa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện