Sau khi bình tỉnh Nhược Vũ nhìn một bên mặt Chu Nam đã sưng đỏ có chút chột dạ, người ở trong phòng này cũng trố mắt nhìn cô tựa như quái vật, Nhược Vũ trong lòng lộp bộp ngoài mặt tỏ vẻ lạnh nhạt đáp." Là tôi kích động, chuyện hàng cậu tính sao đây? Gần tới giờ tôi phải trở về rồi."

Chu Nam vội vàng khoác tay cho ngươi đem vali tiền vào đặt trên bàn mở ra, bên trong tiền trong vali được xếp ngay ngắn.

Nhược Vũ đưa tay tùy tiện cầm lấy một cọc tiền kiểm tra, sau khi kiểm tra xong cô hài lòng gật đầu ra hiệu với Dịch Qua đưa chìa khóa đến.

Chu Nam nhận được chìa khóa khó hiểu nhìn Nhược Vũ, cô hiểu tên thiếu niên chưa trãi sự đời này đương nhiên không biết, cô giải thích." Chiếc xe bên ngoài chứa hàng, xe đó tặng cậu luôn dù gì tôi cũng có lời. Giao dịch hôm nay tới đây thôi, nói với cha cậu sau này có làm ăn ông ta tự mình đến tốt hơn, tôi không thích làm ăn với người mới."

Nhược Vũ nói xong lời tặng cho Chu Nam ánh mắt xem thường rồi rời đi,Dịch Qua cũng đi đến xách vali tiền lên tay còn lại vỗ vai Chu Nam tỏ vẻ chia buồn.

Chu Nam đứng đó ngốc ra nhìn theo Nhược Vũ đến lúc lâu sau đàn em bên ngoài tiến vào gọi Chu Nam thì hắn mới tỉnh lại vội vàng lục tung quán bar tìm kiếm chị gái xinh đẹp Nhược Vũ.

Trên đường trở về Nhược Vũ ngồi trên xe nhắm mắt dưỡng nhan, Đan Dao ngồi bên cạnh lên tiếng hỏi." Giao dịch tối nay bang chúng ta lời kha khá, lão đại chị muốn chia như thế nào?"

Nhược Vũ vẫn nhắm mắt đáp lời." Chia giống như trước đây đi, số còn lại giữ lại sau này buôn chuyến tiếp theo."

Dịch Qua ngồi phía trước lái xe một lúc lại nhìn lên kính quan sát, cậu ta thấy càng ngày sắc mặt Nhược Vũ không tốt liền dừng xe lại lên tiếng hỏi." Chị Lý chị có chỗ nào không khỏe không?"

Nhược Vũ cố gắng gượng cơ đau đáp." Đưa tôi tới bệnh viện!"

Đan Dao ngồi bên cạnh mau chóng phát hiện ra nước ói đã bị vỡ vội vàng hướng tới Dịch Qua mà hét." Lão đại sắp sinh, mau phóng xe đi còn ở đó ngốc ra cái gì!"

Dịch Qua bị hét càng cuống cuồng run rẩy cố gắng tập trung lái xe, trên đường không biết rốt cuộc đã vượt qua bao nhiêu cột đèn đỏ cuối cùng chiếc xe cũng bình an dừng lại cửa bệnh viện.

Dịch Qua và Đan Dao hai người nháo nhào kêu người đem xe ra đẩy Nhược Vũ vào bên trong, Nhược Vũ bây giờ đã bị đau đến chết đi sống lại trong đầu lúc này chỉ có thể gọi hệ thống.

Hệ thống được gọi rất nhất xuất hiện trên tay còn cầm theo một viên dược màu xanh ngọc, nó lên tiếng ra giá. " 10 năm kí chủ mua không? Không mua tôi đi đây~"

Nhược Vũ giờ phút này đau đớn không còn hơi sức mà trả giá, cô chỉ có thể cắn răng nuốt cục tức gật đầu đồng ý mua.

Khốn nạn! Hệ thống ngươi nhớ đó!

Một lúc sau dưới tác dụng của viên thuốc Nhược Vũ cuối cùng cũng bớt đau, cô mê mang nhìn xung quanh những bác sĩ đang động viên cô.

Trãi qua thời khắc sinh tử vài tiếng cuối cùng Nhược Vũ cũng thành công sinh ra một bé gái, tiếc là đứa bé này thiếu tháng nên chỉ có thể nằm lòng ấp vài ngày.

Bên ngoài Lưu Niên cuối cùng cũng xuất hiện đi đến nắm tay cô nhỏ giọng an ủi. " Bảo bối không sao, em vất vả rồi bảo bảo con chúng ta nhất định sẽ an toàn lớn lên."

Phi, ta khinh cái gì mà an toàn lớn lên? Không phải tại cái tên tra nam như ngươi trêu ghẹo nữ chủ thì đứa trẻ mới có thể an toàn lớn lên đó!

Nhược Vũ cười gượng đáp." Em còn mệt, anh sang phòng ấp thăm bảo bảo đi."

Lưu Niên không từ chối, hắn ta gật đầu rồi xoay người bỏ đi như một cơn gió, nếu bây giờ người sinh con là nguyên chủ thì Nhược Vũ chắc chắn cô ấy sẽ rất tổn thương!

Sau hai tuần nằm bệnh viện, cuối cùng Nhược Vũ cũng có thể về nhà, Đan Dao và Dịch Qua đều đến đưa cô về còn về phần tên tra nam Lưu Niên kia thì nói bận đi công tác nên biến mất tăm.

Ở ngoài vườn,Nhược Vũ bây giờ nằm bên ngoài sưởi nắng nhìn đứa trẻ được người hầu chăm sóc cũng an tâm dù gì người này là người trong bang cô chuyển qua.

Gần đây cô có để tâm sắc mặt Mân Di không tốt, cô đoán chắc cô ta cũng sắp có thai hay gì đó, chậc cô đang chờ đợi thời cơ ấy đến xem cảnh nam nữ chủ ăn mày có thể tình chàng ý thiếp nữa không? Bên trong nhà Mân Di lại nhìn qua lớp kính cửa sổ, cô ta nhìn Nhược Vũ đang ung dung uống trà còn đứa bé đã có người chăm sóc lại nghĩ về bản thân không biết sau này ra sao, trong lòng nổi lên tia đố kị lẩm bẩm." Tại sao người giàu như cô sinh ra lại có tất cả còn chúng tôi lại phải suốt đời nghèo đói?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện