Hôm nay tâm trạng của Hải Bối Nhi cũng không tệ lắm, hôm nay là ngày cô và chồng của mình Trần Nghị kết hôn tròn ba năm.

Vì cho Trần Nghị một kinh hỉ, cô nói mình vẫn còn đang tăng ca, thật ra thì cô phải đến cửa hàng bánh ngọt lấy bánh.

Về đến nhà Bối Nhi cảm thấy rất kỳ lạ, rõ ràng bây giờ là lúc Trần Nghị tan ca, tại sao ở phòng khách không thấy anh đâu? Bối Nhi nghĩ thầm có lẽ anh đang ở trong phòng ngủ, thế là lặp tức lặng lẽ đến phòng ngủ.

Lúc vừa muốn gõ cửa, bên trong lại truyền đến âm thanh nam nữ hoan ái.

Bối Nhi chỉ cảm thấy cô bị một chậu nước lạnh tưới từ đầu đến đuôi, bởi vì yêu đương vụng trộm với chồng cô không phải ai khác mà là Lâm Yên, bạn chơi đùa từ nhỏ đến lớn với cô, người cô coi là người nhà, là bạn thân.

Cô đau lòng nhất không phải chồng ngoại tình, mà là bạn thân phản bội!

"A... Nghị, nhẹ một chút... Quá lớn, em không chịu nổi... A...." Lâm Yên thét một tiếng cao vút chói tai khiến Bối Nhi biết tình hình kịch liệt của bọn họ chấm dứt.

"Đồ dâm đãng, không phải vài ngày trước đã thỏa mãn em sao, còn kẹp anh chặt như vậy sao?" Trần Nghị cười đánh cái mông tuyết trắng của Lâm Yên.

"Ghét ghê, người ta đây không phải là nhớ anh sao? Đúng rồi, không phải Bối Nhi vẫn luôn ở nhà sao, chẳng lẽ cô ấy không thoả mãn anh? Vừa rồi anh cũng quá nôn nóng rồi, làm đau người ta!" Ngón tay Lâm Yên vẽ nên các vòng tròn ở trên ngực Trần Nghị, đá lông nheo với Trần Nghị.

"Cô ta đâu thể thỏa mãn anh như em, ở trên giường giống như một con cá chết, lúc làm tình không hề thú vị chút nào!"

"Anh nói như vậy không sợ cô ấy đau lòng sao?"

"Sợ cái gì, nếu không phải thấy cha mẹ cô ta còn có chút tiền, chúng ta đâu phải lén lén lút lút như vậy?"

"A... Sao anh lại hư như vậy! Người ta không có một chút chuẩn bị nào...A... Quá nhanh, Nghị, chậm một chút, chậm một chút...."

Một vòng tình dục mới lại bắt đầu, Bối Nhi nghe không vô tiếng rên rỉ ghê tởm của đôi gian phu dâm phụ này.

Cô thất hồn lạc phách đi trên đường, trên mặt đều là nước mắt, cô thật không ngờ thì ra tất cả đều là âm mưu.

Từ nhỏ đến lớn bạn thân và chồng cô đều vì tiền nhà cô.

Cô cảm thấy mình thật sự rất đáng thương.

Bối Nhi không biết đã đi bao lâu rồi, cũng không nhìn đường, cứ như vậy lao thẳng ra đường, nơi xa một chiếc xe chạy nhanh tới đây......

Bối Nhi lọt vào trong bóng tối, cảm thấy đã qua cực kỳ lâu, một giọng nói mới vang lên......

"Cô muốn sống lại không?"

"Muốn!"

"Xác định Kí Chủ, số hiệu 419 thật vui mừng vì ngài phục vụ!"

"...... Ông là ai?"

"Kí Chủ cũng có thể gọi tôi là hủy tam quan! Nhiệm vụ của kí chủ chính là đến rất nhiều thế giới công chiếm những nam nhân kia, lấy được tinh dịch tình yêu của bọn họ dành cho cô! Vì sống lại, xin Kí Chủ cố lên!"

"....... Cái gì?"

Bối Nhi lại một lần nữa mất đi ý thức.

=== ====== =====

Đôi lời của editor: Tuỳ từng thế giới mà ta sẽ thay đổi cách xưng hô cho phù hợp. Xưng hô còn có thể thay đổi theo tình huống truyện. 

Nếu thấy sạn (kể cả lỗi chính tả) phiền các bạn báo lại với mình để mình sửa, cảm ơn mọi người nhiều.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện