Editor: Kim Phượng
(*): Cosplay nghĩa là sắm vai nhân vật, lợi dụng quần áo, trang sức, đạo cụ và hoá trang thành các nhân vật trong anime, game, truyện tranh.
Từ sau khi Lâm Bối Nhi sinh hài tử, địa vị trong nhà của Điền Đại Tráng liền ngày càng lụn bại.
Lúc ở cữ cũng khá tốt, vốn dĩ không thể ân ái. Thế nhưng đợi hết hai tháng này, hắn vẫn không được ăn một lần thịt nào.
Ví như, có một lần:
"Nương tử, ta nhớ nàng lắm." Điền Đại Tráng ôm tiểu nương tử, đùa giỡn với dáng người còn tốt hơn trước khi nàng sinh hài tử, muốn vứt đi cái yếm nhỏ xiêu vẹo chỉ chực sụp đổ này.
Lâm Bối Nhi cũng rất nhớ Điền Đại Tráng, liền tùy ý để Điền Đại Tráng giở trò.
Nhưng...... Có một từ ngữ gọi là nhưng......
"Oa oa oa oa oa......"
"Có phải tiểu bảo đói bụng hay không?" Lâm Bối Nhi lập tức rút người ra, mặc kệ dục vọng đứng thẳng của tướng công nhà mình, trời đất bao la đứa bé lớn nhất, Lâm Bối Nhi tỏ vẻ nàng lựa chọn quên mất một chuyện!
"......" Đây là lời thoại trong lòng Điền Đại Tráng.
Ví như, còn có một lần:
"Nương tử, gần đây nàng không bám ta như trước đây nữa rồi!" Điền Đại Tráng học bộ dạng làm nũng của tiểu bảo, một đấng mày râu thân cao 1m8 mấy lại học trẻ sơ sinh miệng còn ngậm ngón tay! Chẳng những không khiến Lâm Bối Nhi đau lòng ngược lại còn chọc cho Lâm Bối Nhi cười đau bụng.
Nhưng Lâm Bối Nhi cũng biết gần đây nàng rất xem nhẹ Điền Đại Tráng nên chuẩn bị tối nay an ủi đấng mày râu đáng thương này một chút.
Nhưng......
"Oa oa oa oa oa......"
"Có phải tiểu bảo tiểu hay không?" Mỹ nhân trong ngực lập tức bứt ra rời khỏi lần nữa.....
......
Điền Đại Tráng cảm thấy Điền tiểu bảo sinh ra là để khắc hắn, nếu không tại sao mỗi lần đều cắt đứt hắn cùng với nương tử nhà mình ở chung? Lúc Điền gia vào ngày mùa cảm thấy thoải mái hơn những năm trước rất nhiều, có lẽ do một nam nhân nào đó chưa thỏa mãn dục vọng dùng hết tinh lực (*) phát tiết ở trên việc đồng áng rồi......
(*): Tinh thần và thể lực.
Lâm Bối Nhi cũng biết mình quả thật có hơi quá, nhưng sau khi sinh xong trong cơ thể nàng vẫn còn thường xuyên tiết ra một ít nước bẩn. Phía dưới bẩn thỉu có mặt mũi nào cho nam nhân nhìn, nhìn thấy dáng vẻ uất ức của nam nhân lại mềm lòng, tiểu bảo cũng chỉ là một cái cớ thôi.
Rốt cuộc bây giờ nước bẩn cũng tiết sạch rồi, Lâm Bối Nhi định cho nam nhân một niềm vui bất ngờ!
《 Đông cung 12 đồ 》 là một thứ tốt, nó đã bao gồm tất cả mọi thứ có liên quan tới tình dục của cổ đại và hiện đại, có thể nói là bách khoa toàn thư về tình dục! Lâm Bối Nhi lật đi lật lại, tìm ra một biện pháp khá mới lạ đối với người cổ đại.
Vì vậy lén lấy ra vốn riêng của mình, lại kiếm cớ đi chợ một chuyến, sau khi chuẩn bị xong mọi thứ liền giao hài tử cho bà bà (mẹ chồng) mình rồi hẹn Điền Đại Tráng đến một hồ nhỏ sau núi.
Cái hồ nhỏ này là Điền Đại Tráng tình cờ phát hiện, hồ nước trong veo, dưới ánh trăng thỉnh thoảng có mấy con cá nhỏ bơi qua bơi lại.
Điền Đại Tráng không hiểu tại sao nương tử muốn nửa đêm gọi hắn tới nơi này, hiện tại hắn chỉ muốn về nhà thảo luận vấn đề phúc lợi với nương tử.
Nhưng vừa đi vào liền ngừng thở, hai mắt mở thật to không muốn rời khỏi người xinh đẹp này một chút nào.
Đó là một hồ yêu hấp thu Thiên Địa Tinh Hoa dưới ánh trăng.
Trên đầu hồ yêu này toả ra hai lỗ tai xinh xắn nhọn hoắt màu đỏ rực, mái tóc màu đen xõa ra sau, chợt có một lọn tóc phủ xuống bên má. Hồ yêu trời xinh quyến rũ, trên trán có một hoa văn hình ngọn lửa nho nhỏ màu đỏ rực, mị nhãn như tơ vô cùng mê người, đôi môi không điểm tự đỏ. Thấy trên người của hồ yêu khoác một cái áo choàng màu đỏ sậm, bên hông đeo một cái thắt lưng màu đen rộng lùng thùng khiến cho người ta không khỏi nghĩ đến chính mình có thể cởi bỏ đai lưng lỏng lẻo kia hay không? Áo choàng theo động tác của hồ yêu đã trượt xuống vai, không biết hồ yêu này mặc cái gì bên trong, một bộ ngực sữa bị miếng vải thật mỏng đè ép thành một đường rãnh sâu giữa ngực. Nhìn xuống chút nữa, hồ yêu táng tận lương tâm này không có mặc khố quần, lộ ra cặp đùi đẹp thon dài trắng như tuyết, đầu ngón chân mượt mà khả ái đùa bỡn hồ nước trong veo, Điền Đại Tráng tinh mắt nhìn thấy tiểu huyệt của hồ yêu này được một miếng vải bao lấy, nhưng miếng vải này được một sợi dây mảnh cột vào hông của hồ yêu, giữa đùi còn có một cái đuôi hồ thật dài màu đỏ như lửa......
Điền Đại Tráng nuốt một ngụm nước bọt, không dám tưởng tượng hồ yêu quyến rũ vô song như thế chính là tiểu nương tử xinh xắn đáng yêu nhà hắn!
Thật ra Lâm Bối Nhi chính là cosplay thêm nội y sexy và hiện đại hóa trang phục mà thôi, nhưng một nông phu sinh trưởng ở cổ đại như Điền Đại Tráng không biết đâu!
Hồ yêu giống như là phát hiện người tới, vừa có chút kinh hoảng vừa hơi tò mò đến gần nam tử xa lạ này.
"Chàng là ai? Tại sao lại đến đây?" Ánh mắt lưu chuyển mang theo quyến rũ hồn nhiên, tựa như không rành việc đời, phơi bày bộ ngực sữa dưới ánh mắt nóng bỏng của nam nhân.
"Nàng là yêu tinh sao?" Điền Đại Tráng thông minh liền diễn kịch cùng với Lâm Bối Nhi, Điền Đại Tráng cũng có một chút yêu thích ân ái với yêu tinh, trong lòng hơi mong đợi và kích động.
"Ta là hồ yêu! Chàng cảm thấy nữ tử ở trần gian đẹp mắt hay là ta đẹp mắt?" Lâm Bối Nhi lấy một tấm khăn lụa che mặt Điền Đại Tráng, cách tấm khăn lụa khẽ cắn bờ môi của hắn, ngón tay ngọc khẽ vuốt ve lồng ngực rắn chắc, chơi đùa nụ hoa màu đậm.
"Dĩ nhiên là nàng đẹp, nàng muốn hút dương khí của ta sao?" Điền Đại Tráng không ngừng nuốt nước miếng, nắm chặt bàn tay nhỏ đang tác quái lại, miệng ngậm lấy ngón tay nghịch ngợm.
"Vậy chàng có nguyện ý hay không đây ~ " Một chữ cuối cùng giống như là ngậm trong miệng vòng vo lưu chuyển, giọng nói nhu hoà truyền vào tai Điền Đại Tráng làm nửa người hắn tê dại.
"Nguyện ý, sao ta có thể không muốn!" Cởi ra một cái áo khoác trải trên mặt đất, vội vàng ôm hồ yêu té nhào xuống đất.
Cuối cùng Điền Đại Tráng cũng biết cái gì gọi là chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu.
Hắn cởi bỏ chiếc áo choàng vốn dĩ không giấu được cái gì, xé cái yếm đang bọc lấy bộ ngực sữa ra, bàn tay dùng sức nhào nặn, miệng lớn mút tiểu anh đào đang ưỡn lên. Mút mút, mút ra một chút sữa tươi trắng, mùi vị rất ngon.
"Đến, nàng cũng nếm thử sữa của nàng đi!" Điền Đại Tráng ngậm một hớp dịch sữa đút cho Lâm Bối Nhi, hai người răng môi tương liên, sữa tươi màu trắng chưa kịp nuốt chảy xuống cổ thành một đường duyên dáng.
Điền Đại Tráng không muốn lãng phí một chút nào, từng chút từng chút để lại ấn ký thâm sâu trên cổ và xương quai xanh của Lâm Bối Nhi.
Hai ngón tay thô ráp cắm vào trong tiểu huyệt, Lâm Bối Nhi đã sớm chuẩn bị kỹ càng, tiểu huyệt đã sớm ướt át cho nên ngón tay tiến vào cũng không hề khó khăn.
"A..... Đại Tráng..... Nhanh một chút, ta muốn chàng!" Thân thể Lâm Bối Nhi sớm đã quen Điền Đại Tráng tiến vào, căn bản hai ngón tay không thỏa mãn được nàng.
"Tiểu yêu tinh muốn ép khô ta?" Điền Đại Tráng thở hổn hển, dùng sức vỗ vào cái mông trắng như tuyết.
Lâm Bối Nhi bị đánh vẫn rên rỉ, cái mông chỉ cảm thấy tê tê, tiểu huyệt nhanh chóng co rúc lại, tuôn ra một mảng lớn mật dịch.
Điền Đại Tráng vừa nhìn, đánh càng thêm hăng say, thậm chí đẩy ra bắp đùi Lâm Bối Nhi trực tiếp vỗ vào tiểu huyệt của nàng.
"Ưmh...... Chậm một chút, quá mạnh rồi...... Dừng lại, dừng lại...... A...... Ha....... Không cần, đừng....."
Sau khi sinh thân thể vốn dĩ càng thêm nhạy cảm, làm sao mà chịu được tra tấn như vậy, Lâm Bối Nhi bị Điền Đại Tráng vỗ đến phun trào.
"Điền Đại Tráng, chàng đi vào đi, tiểu huyệt vẫn thật là ngứa......" Sau khi đạt cao trào Lâm Bối Nhi cảm thấy càng thêm trống rỗng, tiểu huyệt vẫn hơi ngứa, muốn một thứ thật to nóng bỏng lấp đầy nó. Vì vậy nàng liền trực tiếp cởi bỏ miếng vải, tách tiểu huyệt của mình ra, lộ ra mị nhục màu hồng khẽ co rút bên trong, hoa châu nho nhỏ cũng thẹn thùng e lệ đứng thẳng lên.
Bản thân Điền Đại Tráng cũng cực kì căng đau, liền trực tiếp một tay lấy côn thịt cắm vào trong tiểu huyệt, chọc cho Lâm Bối Nhi thoải mái hét lên một tiếng. Ngón tay không buông tha hoa châu trắng hồng mũm mĩm, vân vê hoa châu cứng rắn tựa như một viên đá.
"A...... Thật thoải mái...... Điền Đại Tráng, nhanh hơn chút nữa..... A, ha...... Ta còn muốn......" Lâm Bối Nhi uốn qua uốn lại ở phía dưới Điền Đại Tráng, khiến mỗi lần côn thịt đều cắm vào từ góc độ khác nhau.
Hứng thú của hai người tăng cao, từ nam trên nữ dưới đến nữ trên nam dưới, từ nằm đến tựa vào trên cây. Thậm chí Điền Đại Tráng còn ôm lấy Lâm Bối Nhi tựa như là ôm hài nhi đi tiểu, côn thịt thuận theo rút ra cắm vào.
Điền Đại Tráng đếm không hết hắn làm bao nhiêu lần, mãi cho đến khi chân trời sáng lên một chút ánh sáng mới thõa mãn ôm nương tử đã ngủ mê man về nhà.
Lâm Bối Nhi vẫn đang trong giấc mộng nói mớ, kêu đừng, không chịu nổi.....
Cho nên nói nam nhân nhất định không thể đói!
=== ====== ====== ====== ====
Kết thúc thế giới đầu tiên rồi, tạm biệt Đại Tráng thê nô *chấm chấm nước mắt*
(*): Cosplay nghĩa là sắm vai nhân vật, lợi dụng quần áo, trang sức, đạo cụ và hoá trang thành các nhân vật trong anime, game, truyện tranh.
Từ sau khi Lâm Bối Nhi sinh hài tử, địa vị trong nhà của Điền Đại Tráng liền ngày càng lụn bại.
Lúc ở cữ cũng khá tốt, vốn dĩ không thể ân ái. Thế nhưng đợi hết hai tháng này, hắn vẫn không được ăn một lần thịt nào.
Ví như, có một lần:
"Nương tử, ta nhớ nàng lắm." Điền Đại Tráng ôm tiểu nương tử, đùa giỡn với dáng người còn tốt hơn trước khi nàng sinh hài tử, muốn vứt đi cái yếm nhỏ xiêu vẹo chỉ chực sụp đổ này.
Lâm Bối Nhi cũng rất nhớ Điền Đại Tráng, liền tùy ý để Điền Đại Tráng giở trò.
Nhưng...... Có một từ ngữ gọi là nhưng......
"Oa oa oa oa oa......"
"Có phải tiểu bảo đói bụng hay không?" Lâm Bối Nhi lập tức rút người ra, mặc kệ dục vọng đứng thẳng của tướng công nhà mình, trời đất bao la đứa bé lớn nhất, Lâm Bối Nhi tỏ vẻ nàng lựa chọn quên mất một chuyện!
"......" Đây là lời thoại trong lòng Điền Đại Tráng.
Ví như, còn có một lần:
"Nương tử, gần đây nàng không bám ta như trước đây nữa rồi!" Điền Đại Tráng học bộ dạng làm nũng của tiểu bảo, một đấng mày râu thân cao 1m8 mấy lại học trẻ sơ sinh miệng còn ngậm ngón tay! Chẳng những không khiến Lâm Bối Nhi đau lòng ngược lại còn chọc cho Lâm Bối Nhi cười đau bụng.
Nhưng Lâm Bối Nhi cũng biết gần đây nàng rất xem nhẹ Điền Đại Tráng nên chuẩn bị tối nay an ủi đấng mày râu đáng thương này một chút.
Nhưng......
"Oa oa oa oa oa......"
"Có phải tiểu bảo tiểu hay không?" Mỹ nhân trong ngực lập tức bứt ra rời khỏi lần nữa.....
......
Điền Đại Tráng cảm thấy Điền tiểu bảo sinh ra là để khắc hắn, nếu không tại sao mỗi lần đều cắt đứt hắn cùng với nương tử nhà mình ở chung? Lúc Điền gia vào ngày mùa cảm thấy thoải mái hơn những năm trước rất nhiều, có lẽ do một nam nhân nào đó chưa thỏa mãn dục vọng dùng hết tinh lực (*) phát tiết ở trên việc đồng áng rồi......
(*): Tinh thần và thể lực.
Lâm Bối Nhi cũng biết mình quả thật có hơi quá, nhưng sau khi sinh xong trong cơ thể nàng vẫn còn thường xuyên tiết ra một ít nước bẩn. Phía dưới bẩn thỉu có mặt mũi nào cho nam nhân nhìn, nhìn thấy dáng vẻ uất ức của nam nhân lại mềm lòng, tiểu bảo cũng chỉ là một cái cớ thôi.
Rốt cuộc bây giờ nước bẩn cũng tiết sạch rồi, Lâm Bối Nhi định cho nam nhân một niềm vui bất ngờ!
《 Đông cung 12 đồ 》 là một thứ tốt, nó đã bao gồm tất cả mọi thứ có liên quan tới tình dục của cổ đại và hiện đại, có thể nói là bách khoa toàn thư về tình dục! Lâm Bối Nhi lật đi lật lại, tìm ra một biện pháp khá mới lạ đối với người cổ đại.
Vì vậy lén lấy ra vốn riêng của mình, lại kiếm cớ đi chợ một chuyến, sau khi chuẩn bị xong mọi thứ liền giao hài tử cho bà bà (mẹ chồng) mình rồi hẹn Điền Đại Tráng đến một hồ nhỏ sau núi.
Cái hồ nhỏ này là Điền Đại Tráng tình cờ phát hiện, hồ nước trong veo, dưới ánh trăng thỉnh thoảng có mấy con cá nhỏ bơi qua bơi lại.
Điền Đại Tráng không hiểu tại sao nương tử muốn nửa đêm gọi hắn tới nơi này, hiện tại hắn chỉ muốn về nhà thảo luận vấn đề phúc lợi với nương tử.
Nhưng vừa đi vào liền ngừng thở, hai mắt mở thật to không muốn rời khỏi người xinh đẹp này một chút nào.
Đó là một hồ yêu hấp thu Thiên Địa Tinh Hoa dưới ánh trăng.
Trên đầu hồ yêu này toả ra hai lỗ tai xinh xắn nhọn hoắt màu đỏ rực, mái tóc màu đen xõa ra sau, chợt có một lọn tóc phủ xuống bên má. Hồ yêu trời xinh quyến rũ, trên trán có một hoa văn hình ngọn lửa nho nhỏ màu đỏ rực, mị nhãn như tơ vô cùng mê người, đôi môi không điểm tự đỏ. Thấy trên người của hồ yêu khoác một cái áo choàng màu đỏ sậm, bên hông đeo một cái thắt lưng màu đen rộng lùng thùng khiến cho người ta không khỏi nghĩ đến chính mình có thể cởi bỏ đai lưng lỏng lẻo kia hay không? Áo choàng theo động tác của hồ yêu đã trượt xuống vai, không biết hồ yêu này mặc cái gì bên trong, một bộ ngực sữa bị miếng vải thật mỏng đè ép thành một đường rãnh sâu giữa ngực. Nhìn xuống chút nữa, hồ yêu táng tận lương tâm này không có mặc khố quần, lộ ra cặp đùi đẹp thon dài trắng như tuyết, đầu ngón chân mượt mà khả ái đùa bỡn hồ nước trong veo, Điền Đại Tráng tinh mắt nhìn thấy tiểu huyệt của hồ yêu này được một miếng vải bao lấy, nhưng miếng vải này được một sợi dây mảnh cột vào hông của hồ yêu, giữa đùi còn có một cái đuôi hồ thật dài màu đỏ như lửa......
Điền Đại Tráng nuốt một ngụm nước bọt, không dám tưởng tượng hồ yêu quyến rũ vô song như thế chính là tiểu nương tử xinh xắn đáng yêu nhà hắn!
Thật ra Lâm Bối Nhi chính là cosplay thêm nội y sexy và hiện đại hóa trang phục mà thôi, nhưng một nông phu sinh trưởng ở cổ đại như Điền Đại Tráng không biết đâu!
Hồ yêu giống như là phát hiện người tới, vừa có chút kinh hoảng vừa hơi tò mò đến gần nam tử xa lạ này.
"Chàng là ai? Tại sao lại đến đây?" Ánh mắt lưu chuyển mang theo quyến rũ hồn nhiên, tựa như không rành việc đời, phơi bày bộ ngực sữa dưới ánh mắt nóng bỏng của nam nhân.
"Nàng là yêu tinh sao?" Điền Đại Tráng thông minh liền diễn kịch cùng với Lâm Bối Nhi, Điền Đại Tráng cũng có một chút yêu thích ân ái với yêu tinh, trong lòng hơi mong đợi và kích động.
"Ta là hồ yêu! Chàng cảm thấy nữ tử ở trần gian đẹp mắt hay là ta đẹp mắt?" Lâm Bối Nhi lấy một tấm khăn lụa che mặt Điền Đại Tráng, cách tấm khăn lụa khẽ cắn bờ môi của hắn, ngón tay ngọc khẽ vuốt ve lồng ngực rắn chắc, chơi đùa nụ hoa màu đậm.
"Dĩ nhiên là nàng đẹp, nàng muốn hút dương khí của ta sao?" Điền Đại Tráng không ngừng nuốt nước miếng, nắm chặt bàn tay nhỏ đang tác quái lại, miệng ngậm lấy ngón tay nghịch ngợm.
"Vậy chàng có nguyện ý hay không đây ~ " Một chữ cuối cùng giống như là ngậm trong miệng vòng vo lưu chuyển, giọng nói nhu hoà truyền vào tai Điền Đại Tráng làm nửa người hắn tê dại.
"Nguyện ý, sao ta có thể không muốn!" Cởi ra một cái áo khoác trải trên mặt đất, vội vàng ôm hồ yêu té nhào xuống đất.
Cuối cùng Điền Đại Tráng cũng biết cái gì gọi là chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu.
Hắn cởi bỏ chiếc áo choàng vốn dĩ không giấu được cái gì, xé cái yếm đang bọc lấy bộ ngực sữa ra, bàn tay dùng sức nhào nặn, miệng lớn mút tiểu anh đào đang ưỡn lên. Mút mút, mút ra một chút sữa tươi trắng, mùi vị rất ngon.
"Đến, nàng cũng nếm thử sữa của nàng đi!" Điền Đại Tráng ngậm một hớp dịch sữa đút cho Lâm Bối Nhi, hai người răng môi tương liên, sữa tươi màu trắng chưa kịp nuốt chảy xuống cổ thành một đường duyên dáng.
Điền Đại Tráng không muốn lãng phí một chút nào, từng chút từng chút để lại ấn ký thâm sâu trên cổ và xương quai xanh của Lâm Bối Nhi.
Hai ngón tay thô ráp cắm vào trong tiểu huyệt, Lâm Bối Nhi đã sớm chuẩn bị kỹ càng, tiểu huyệt đã sớm ướt át cho nên ngón tay tiến vào cũng không hề khó khăn.
"A..... Đại Tráng..... Nhanh một chút, ta muốn chàng!" Thân thể Lâm Bối Nhi sớm đã quen Điền Đại Tráng tiến vào, căn bản hai ngón tay không thỏa mãn được nàng.
"Tiểu yêu tinh muốn ép khô ta?" Điền Đại Tráng thở hổn hển, dùng sức vỗ vào cái mông trắng như tuyết.
Lâm Bối Nhi bị đánh vẫn rên rỉ, cái mông chỉ cảm thấy tê tê, tiểu huyệt nhanh chóng co rúc lại, tuôn ra một mảng lớn mật dịch.
Điền Đại Tráng vừa nhìn, đánh càng thêm hăng say, thậm chí đẩy ra bắp đùi Lâm Bối Nhi trực tiếp vỗ vào tiểu huyệt của nàng.
"Ưmh...... Chậm một chút, quá mạnh rồi...... Dừng lại, dừng lại...... A...... Ha....... Không cần, đừng....."
Sau khi sinh thân thể vốn dĩ càng thêm nhạy cảm, làm sao mà chịu được tra tấn như vậy, Lâm Bối Nhi bị Điền Đại Tráng vỗ đến phun trào.
"Điền Đại Tráng, chàng đi vào đi, tiểu huyệt vẫn thật là ngứa......" Sau khi đạt cao trào Lâm Bối Nhi cảm thấy càng thêm trống rỗng, tiểu huyệt vẫn hơi ngứa, muốn một thứ thật to nóng bỏng lấp đầy nó. Vì vậy nàng liền trực tiếp cởi bỏ miếng vải, tách tiểu huyệt của mình ra, lộ ra mị nhục màu hồng khẽ co rút bên trong, hoa châu nho nhỏ cũng thẹn thùng e lệ đứng thẳng lên.
Bản thân Điền Đại Tráng cũng cực kì căng đau, liền trực tiếp một tay lấy côn thịt cắm vào trong tiểu huyệt, chọc cho Lâm Bối Nhi thoải mái hét lên một tiếng. Ngón tay không buông tha hoa châu trắng hồng mũm mĩm, vân vê hoa châu cứng rắn tựa như một viên đá.
"A...... Thật thoải mái...... Điền Đại Tráng, nhanh hơn chút nữa..... A, ha...... Ta còn muốn......" Lâm Bối Nhi uốn qua uốn lại ở phía dưới Điền Đại Tráng, khiến mỗi lần côn thịt đều cắm vào từ góc độ khác nhau.
Hứng thú của hai người tăng cao, từ nam trên nữ dưới đến nữ trên nam dưới, từ nằm đến tựa vào trên cây. Thậm chí Điền Đại Tráng còn ôm lấy Lâm Bối Nhi tựa như là ôm hài nhi đi tiểu, côn thịt thuận theo rút ra cắm vào.
Điền Đại Tráng đếm không hết hắn làm bao nhiêu lần, mãi cho đến khi chân trời sáng lên một chút ánh sáng mới thõa mãn ôm nương tử đã ngủ mê man về nhà.
Lâm Bối Nhi vẫn đang trong giấc mộng nói mớ, kêu đừng, không chịu nổi.....
Cho nên nói nam nhân nhất định không thể đói!
=== ====== ====== ====== ====
Kết thúc thế giới đầu tiên rồi, tạm biệt Đại Tráng thê nô *chấm chấm nước mắt*
Danh sách chương