Editor: Kim Phượng
Qua hồi lâu Lâm Bối Nhi vẫn không thể thích ứng, nàng nhìn nam nhân trên người mình nhịn đến cực khổ, có chút không đành lòng mở miệng.
"Chàng động đi, ta... ta còn nhịn được......"
"Nương tử, ta động đấy..., nàng không chịu nổi thì nói với ta!" Nói xong liền chậm rãi động, bên trong hoa huyệt non mềm của Lâm Bối Nhi vừa mềm vừa ẩm nóng, thật sự là quá mức sảng khoái. Điền Đại Tráng bắt đầu càng ngày càng dùng sức, càng ngày càng dùng sức, đến cuối cùng giống như là muốn làm chết Lâm Bối Nhi rồi.
"Ưmh, a...... Điền Đại Tráng, không cần, không cần...... Chàng chậm một chút, ta không chịu nổi....." Sức lực của nam nhân quá lớn, không có bất kỳ kỷ xảo nào, chỉ cậy mạnh, mỗi lần sắp đánh nàng tới đầu giường lại kéo nàng trở về, côn thịt to lớn cũng đi sâu vào, Lâm Bối Nhi có ảo giác côn thịt này sẽ chọc thủng bụng của nàng.
"Được, ta không động nữa, ta không động nữa." Điền Đại Tráng cũng thật khờ, Lâm Bối Nhi nói không động liền không động nữa.
Khi gậy thịt thật sự dừng Lâm Bối Nhi lại bất mãn, vẫn muốn côn thịt to lớn giống như trước dùng sức đâm nàng, chen vào nàng. Nàng vặn vẹo eo thon, nhưng hơi sức nữ tử vẫn không bằng nam tử, nàng càng động càng ngứa, cuối cùng trực tiếp khóc lên.
"Ô ô ô...... Đại Tráng, chàng có thể di chuyển chậm một chút hay không...... Ngứa, ta thật là ngứa...... Ta muốn chàng chen vào ta......"
Phương diện tình dục của Điền Đại Tráng ít đến đáng thương, trước đó cũng chỉ có một lần phụ thân hắn cho hắn Xuân Cung Đồ để học hỏi một chút xíu, làm sao biết lúc nữ nhân ở trên giường nói không muốn ý là phải hung hăng muốn họ, ngược lại còn ở trong lòng âm thầm kỳ quái Lâm Bối Nhi thay đổi thất thường.
Như vậy lật tới lật lui giày vò khiến Điền Đại Tráng cũng không dễ chịu, vì vậy hắn quyết định đợi lát nữa mặc kệ Lâm Bối Nhi cầu xin tha thứ thế nào, hắn cũng sẽ không buông tha nàng.
"A..... Không... không nên đụng nơi đó......"
Điền Đại Tráng từ từ biết rõ làm sao khống chế sức lực va chạm, bắt đầu sử dụng kỹ xảo. Đâm vào điểm kia, Lâm Bối Nhi liền không tự giác ưỡn ẹo thân thể, cái miệng nhỏ cũng siết chặt lại. Điền Đại Tráng không biết vì sao có thể như vậy, chỉ biết đâm vào điểm kia Lâm Bối Nhi sẽ hưng phấn khác thường.
Cứ như vậy bị va chạm không dưới mấy trăm lần, Điền Đại Tráng vẫn không xuất tinh. Nhưng Lâm Bối Nhi sắp không chịu nổi, côn thịt xâm nhập vào trong khiến nàng có cảm giác mất khống chế, hình như là nàng muốn tiểu! "Aha...... Không cần, không cần...... Ta muốn đi tiểu, chàng dừng lại, dừng lại!"
Nàng cố gắng kẹp chặt, nhưng Điền Đại Tráng vẫn dùng sức đâm nàng như cũ. Cảm giác mất khống chế lại càng ngày càng mãnh liệt, cuối cùng ánh sáng trắng bay qua trước mắt, tiểu ra.
"Cái tên khốn kiếp này!" Lâm Bối Nhi không biết nữ nhân đạt cao trào là việc như thế nào, còn tưởng rằng mình tiểu ra. Trong khoảng thời gian ngắn cảm thấy mình rất mất thể diện, thế nên đẩy Điền Đại Tráng ra, lớn tiếng khóc.
Điền Đại Tráng cũng không biết đây là xảy ra chuyện gì, nâng cao cây gậy thật to không biết làm sao! Lại nhìn thấy Lâm Bối Nhi khóc thương tâm, không thể làm gì khác hơn là ôm lấy Lâm Bối Nhi, vỗ lưng của nàng, dỗ nàng như dỗ trẻ con.
"Từ bỏ, chúng ta từ bỏ, ngoan ngoãn đừng khóc nữa!"
=== ====== ====== ====
Editor: Nghe lời tiền bối ta sửa "cô" thành "nàng" cho thuần cổ đại luôn.
Qua hồi lâu Lâm Bối Nhi vẫn không thể thích ứng, nàng nhìn nam nhân trên người mình nhịn đến cực khổ, có chút không đành lòng mở miệng.
"Chàng động đi, ta... ta còn nhịn được......"
"Nương tử, ta động đấy..., nàng không chịu nổi thì nói với ta!" Nói xong liền chậm rãi động, bên trong hoa huyệt non mềm của Lâm Bối Nhi vừa mềm vừa ẩm nóng, thật sự là quá mức sảng khoái. Điền Đại Tráng bắt đầu càng ngày càng dùng sức, càng ngày càng dùng sức, đến cuối cùng giống như là muốn làm chết Lâm Bối Nhi rồi.
"Ưmh, a...... Điền Đại Tráng, không cần, không cần...... Chàng chậm một chút, ta không chịu nổi....." Sức lực của nam nhân quá lớn, không có bất kỳ kỷ xảo nào, chỉ cậy mạnh, mỗi lần sắp đánh nàng tới đầu giường lại kéo nàng trở về, côn thịt to lớn cũng đi sâu vào, Lâm Bối Nhi có ảo giác côn thịt này sẽ chọc thủng bụng của nàng.
"Được, ta không động nữa, ta không động nữa." Điền Đại Tráng cũng thật khờ, Lâm Bối Nhi nói không động liền không động nữa.
Khi gậy thịt thật sự dừng Lâm Bối Nhi lại bất mãn, vẫn muốn côn thịt to lớn giống như trước dùng sức đâm nàng, chen vào nàng. Nàng vặn vẹo eo thon, nhưng hơi sức nữ tử vẫn không bằng nam tử, nàng càng động càng ngứa, cuối cùng trực tiếp khóc lên.
"Ô ô ô...... Đại Tráng, chàng có thể di chuyển chậm một chút hay không...... Ngứa, ta thật là ngứa...... Ta muốn chàng chen vào ta......"
Phương diện tình dục của Điền Đại Tráng ít đến đáng thương, trước đó cũng chỉ có một lần phụ thân hắn cho hắn Xuân Cung Đồ để học hỏi một chút xíu, làm sao biết lúc nữ nhân ở trên giường nói không muốn ý là phải hung hăng muốn họ, ngược lại còn ở trong lòng âm thầm kỳ quái Lâm Bối Nhi thay đổi thất thường.
Như vậy lật tới lật lui giày vò khiến Điền Đại Tráng cũng không dễ chịu, vì vậy hắn quyết định đợi lát nữa mặc kệ Lâm Bối Nhi cầu xin tha thứ thế nào, hắn cũng sẽ không buông tha nàng.
"A..... Không... không nên đụng nơi đó......"
Điền Đại Tráng từ từ biết rõ làm sao khống chế sức lực va chạm, bắt đầu sử dụng kỹ xảo. Đâm vào điểm kia, Lâm Bối Nhi liền không tự giác ưỡn ẹo thân thể, cái miệng nhỏ cũng siết chặt lại. Điền Đại Tráng không biết vì sao có thể như vậy, chỉ biết đâm vào điểm kia Lâm Bối Nhi sẽ hưng phấn khác thường.
Cứ như vậy bị va chạm không dưới mấy trăm lần, Điền Đại Tráng vẫn không xuất tinh. Nhưng Lâm Bối Nhi sắp không chịu nổi, côn thịt xâm nhập vào trong khiến nàng có cảm giác mất khống chế, hình như là nàng muốn tiểu! "Aha...... Không cần, không cần...... Ta muốn đi tiểu, chàng dừng lại, dừng lại!"
Nàng cố gắng kẹp chặt, nhưng Điền Đại Tráng vẫn dùng sức đâm nàng như cũ. Cảm giác mất khống chế lại càng ngày càng mãnh liệt, cuối cùng ánh sáng trắng bay qua trước mắt, tiểu ra.
"Cái tên khốn kiếp này!" Lâm Bối Nhi không biết nữ nhân đạt cao trào là việc như thế nào, còn tưởng rằng mình tiểu ra. Trong khoảng thời gian ngắn cảm thấy mình rất mất thể diện, thế nên đẩy Điền Đại Tráng ra, lớn tiếng khóc.
Điền Đại Tráng cũng không biết đây là xảy ra chuyện gì, nâng cao cây gậy thật to không biết làm sao! Lại nhìn thấy Lâm Bối Nhi khóc thương tâm, không thể làm gì khác hơn là ôm lấy Lâm Bối Nhi, vỗ lưng của nàng, dỗ nàng như dỗ trẻ con.
"Từ bỏ, chúng ta từ bỏ, ngoan ngoãn đừng khóc nữa!"
=== ====== ====== ====
Editor: Nghe lời tiền bối ta sửa "cô" thành "nàng" cho thuần cổ đại luôn.
Danh sách chương