Khi Trì Tâm ngủ thiếp đi một lần nữa, Trì Am cho quản gia ở lại đây, còn mình rời khỏi phòng bệnh, đi dạo ở chung quanh.
Quản gia cho rằng cô bị tổn thương vì hành động của Trì Tâm, cũng có ý muốn cho cô giải sầu một chút, nếu không muốn ở lại thì có thể về nhà nghỉ ngơi trước.
Trì Tâm ngoài mặt cười đồng ý, sau đó đút tay vào túi váy, chậm rì đi dạo bên ngoài.
Đến thế giới này bao lâu nay, Trì Am còn chưa đi dạo bên ngoài lần nào. Lúc cô ra ngoài đều có xe của nhà họ Trì đón đưa, lại thêm cuộc sống quy luật, thật sự giống hệt như một tiểu thư quý tộc, không có cơ hội trải nghiệm cuộc sống của người thường.
Trì Am bước đi trên đường phố ánh nắng tươi sáng, một đường đi qua, cô phát hiện thế giới này cực kỳ giống hiện đại ở thế giới thực tại, những người đi đường vẻ mặt vội vàng đi ngang qua, có vẻ vô cùng bình thường, sự hòa bình bình thường.
Trải qua nhiều thế giới như vậy, đã lâu rồi cô được nhàn nhã như lúc này.
Lúc đèn xanh bật sáng, Trì Am đi theo đám đông chung quanh băng qua đường cái, khi đi đến chính giữa thì chợt một chiếc xe hơi mất kiểm soát lao về phía cô.
Đám đông phát ra tiếng thét chói tai. Trì Am cảm nhận được một bàn tay kiềm giữ cánh tay của mình, kéo mình ra khỏi chỗ đó. Chiếc xe mất kiểm soát kia tông trúng mấy người đi đường bên cạnh cô, một người qua đường trong số đó rất xúi quẩy bị bánh xe nghiền qua người, đầu bị nghiền nát, óc văng tung tóe, tử vong ngay tại cho.
Tiếng la hét liên tiếp vang lên.
Trì Tâm đứng bên ngoài đám đông nhìn trận tại nạn này cứ như một người ngoài cuộc.
Sau một lúc lâu, cô quay đầu nhìn về phía người vừa kéo mình, thấy thiên sứ thánh khiết hoa lệ đứng dưới ánh mặt trời, mái tóc màu vàng óng cứ như tỏa sáng.
Sắc mặt anh hơi nghiêm túc, nhìn chằm chằm chiếc xe bị mất kiểm soát tông trúng rào chắn bên lề đường, sau đó cầm cánh tay cô, nhanh chóng kéo cô rời khỏi hiện trường.
Trong mắt người đi đường, Trì Am rời đi với tư thể trông hơi kỳ lạ, không ai nhìn thấy thiên sứ bên cạnh cô.
Trì Am phát hiện ra người thường cũng không thể trực tiếp nhìn thấy những sinh vật phi nhân loại này, trừ phi họ nguyện ý cho con người nhìn thấy.
Mãi tới khi cách một khoảng cách, Lucifinil mới dừng lại, một bàn tay đặt trên vai cô, nói: “Em bị Tử Thần theo dõi.”
Trì Am ừ một tiếng, liên tưởng tới cảnh tượng vừa rồi, cô cũng không cảm thấy bất ngờ.
Chẳng qua cô không hiểu tại sao Tử Thần lại theo dõi mình.
“Em không sợ à?” Lucifinil khó hiểu nhìn cô.
Trì Am ưm một tiếng, thành thật nói: “Sợ chứ, nhưng em biết anh sẽ bảo vệ em, cho nên em không sợ.” Nói rồi, cô cười híp mắt nhìn anh.
Được rồi, cô đang cố ý thả thính anh đấy.
Quả nhiên câu thả thính này khiến vị thiên sứ nào đó vô cùng sung sướng, khẽ híp mắt lại, vươn tay ôm cô vào lòng, cúi đầu hôn lên đôi môi mềm mại của cô, hơi thở nóng bỏng của anh bao vây quanh người cô.
Bên kia con đường, dòng người ồ ạt, ác ma tóc đen đồ đen đứng ở đó, nhíu mày nhìn nhân loại và thiên sứ ở bên đối diện, bên trong con người màu tím thoáng hiện lên lửa giận như thiêu đốt.
Khi Trì Am cảm nhận được mà quay đầu nhìn sang thì không nhìn thấy gì.
Kỳ lạ, vừa rồi hình như bị ai đó theo dõi vậy...
Một bàn tay xoay mặt cô sang, Lucifinil bất mãn hỏi: “Em đang nhìn ai?”
“Nhìn anh.” Trì Am tiếp một câu rất tự nhiên, thấy gương mặt của anh trở nên nhu hòa, trong lòng có cảm giác không biết nên khóc hay nên cười nữa.
Lucifinil kéo tay cô rời đi. Trước khi rời đi, anh nhìn về phía bên kia đường một chút, trên mặt lộ vẻ cười như không cười, vẻ mặt hiện lên trên gương mặt xa hoa thánh khiết lại là sự tà ác nguy hiểm giống hệt Satan.
Bởi vì Trì Tâm gặp tai nạn xe cộ nên thân là một người chị tốt, Trì Am thừa dịp này xin trường cho nghỉ mấy ngày. Nhà trường cũng rất cảm thông với cô, phê duyệt cho cô nghỉ, vậy là mỗi ngày Trì Am đều chạy từ nhà tới bệnh viện, có vẻ vô cùng thảnh thơi.
Nhưng sự thảnh thơi hằng ngày của cô đều sẽ bị phá vỡ mỗi khi Lucifinil xuất hiện.
Buổi tối, Trì Am tắm rửa xong vừa đi ra phòng tắm thì nhìn thấy người đàn ông tựa trên giường mình lật xem bài tập của mình, nhất thời không biết nên nói gì cho phải.
Thiên sứ quang dực này có phải là quá mức không mời mà đến không? Xuất quỷ nhập thần y hệt ác ma, khiến người ta không có dấu vết nào mà lần mò.
Từ khi Trì Am dùng “Sách Triệu Hoán” chuyên triệu hồi ác ma mà lại triệu hồi ra một thiên sứ một cách không khoa học, chỉ cần là lúc vắng bóng người thì anh sẽ xuất hiện bên cạnh cô. Ban ngày còn hơi giữ ý một chút, đến buổi tối anh quả thực tự cho mình là chồng cô, chẳng những táy máy tay chân với cô mà còn rất tự giác chui vào chăn của cô.
Đương nhiên, vấn đề này cũng có liên quan tới việc Trì Am luôn lơ đễnh thả thính anh.
Sau khi tắm rửa xong, Trì Am tỏa ra hơi nước, làn da mềm mại vô cùng.
Ánh mắt Lucifinil thâm trầm, đôi mắt màu hổ phách sạch sẽ bị nhuộm lên màu tím, dùng tay kéo cô vào lòng, cúi đầu hôn lên đôi môi của cô, cạy môi răng của cô cường thế xông vào cướp đoạt hơi thở của cô, bao vây cô trong lòng mình, vừa tùy ý vừa nhiệt liệt hôn môi cô.
Mãi tới khi cô xụi lơ trong lòng mình, anh nhẹ tay vuốt ve mái tóc của cô, thân mật dụi mặt với cô, nói: “Nguyện vọng của em là gì?”
Trì Am vươn tay ôm anh, gác cằm lên vai anh, ngón tay nhẹ nhàng quấn lọn tóc màu vàng của anh, nói: “Bây giờ còn chưa thể nói với anh.”
Nghe đến đây, Lucifinil cũng không ép buộc mà tiếp tục ôm cô âu yếm.
Một lát sau, Trì Am đẩy anh ra, ngồi vào máy tính bật máy tính đăng nhập MSN, bắt đầu xử lý công việc trong trường.
Mặc dù hội trưởng hội học sinh là cô không ở trong trường, nhưng công việc của ngày kỷ niệm thành lập trường lại không thể thật sự bỏ mặc, lúc rảnh rỗi cô sẽ dùng điện thoại và điều khiển từ xa qua internet.
Người đàn ông ngồi sau lưng cô, hai tay ôm eo cô đầy tính chiếm hữu, nhìn hai bàn tay của cô bay múa trên bàn phím, thỉnh thoảng lại hôn mặt bên hoặc thùy tại của cô một chút. Cuối cùng ánh mắt của anh rơi xuống ngón áp út đeo nhẫn trên tay phải của cô, nhìn thấy chiếc nhẫn đó, sắc mặt anh rất khó coi.
“Sao em lại có chiếc nhẫn này?” Lucifinil kéo tay cô, vuốt ve chiếc nhẫn.
Trì Am quay đầu nhìn anh, cười tủm tỉm đáp: “Anh cũng có.”
Lucifinil mím môi, hơi không vui. Không chỉ anh có mà Satan cũng có, ba người đều có chiếc nhẫn tương tự khiến anh có một loại xúc động muốn hủy diệt chiếc nhẫn trong tay Satan, sau đó lại đánh Satan về địa ngục một lần nữa.
Còn chuyện tại sao không phải là anh và Trì Am cùng nhau đổi nhẫn gì đó, anh hoàn toàn không có ý thức này, cứ như thể chuyện họ đeo nhẫn giống nhau là đạo lý hiển nhiên.
Trì Am đột nhiên quay sang hôn anh một cái, đôi mắt cong lên một độ cong rất đẹp và ý cười.
Cuối cùng cô đã biết tại sao lúc trước Satan lại thờ ơ với chiếc nhẫn trên tay cô. Bởi vì anh ta không nhìn thấy.
Người có thể nhìn thấy chiếc nhẫn này, chỉ có Tư Ngang.
Đây là thứ mà Tư Ngang đích thân đeo cho cô, cũng chỉ mình Tư Ngang mới có thể nhìn thấy.
Quản gia cho rằng cô bị tổn thương vì hành động của Trì Tâm, cũng có ý muốn cho cô giải sầu một chút, nếu không muốn ở lại thì có thể về nhà nghỉ ngơi trước.
Trì Tâm ngoài mặt cười đồng ý, sau đó đút tay vào túi váy, chậm rì đi dạo bên ngoài.
Đến thế giới này bao lâu nay, Trì Am còn chưa đi dạo bên ngoài lần nào. Lúc cô ra ngoài đều có xe của nhà họ Trì đón đưa, lại thêm cuộc sống quy luật, thật sự giống hệt như một tiểu thư quý tộc, không có cơ hội trải nghiệm cuộc sống của người thường.
Trì Am bước đi trên đường phố ánh nắng tươi sáng, một đường đi qua, cô phát hiện thế giới này cực kỳ giống hiện đại ở thế giới thực tại, những người đi đường vẻ mặt vội vàng đi ngang qua, có vẻ vô cùng bình thường, sự hòa bình bình thường.
Trải qua nhiều thế giới như vậy, đã lâu rồi cô được nhàn nhã như lúc này.
Lúc đèn xanh bật sáng, Trì Am đi theo đám đông chung quanh băng qua đường cái, khi đi đến chính giữa thì chợt một chiếc xe hơi mất kiểm soát lao về phía cô.
Đám đông phát ra tiếng thét chói tai. Trì Am cảm nhận được một bàn tay kiềm giữ cánh tay của mình, kéo mình ra khỏi chỗ đó. Chiếc xe mất kiểm soát kia tông trúng mấy người đi đường bên cạnh cô, một người qua đường trong số đó rất xúi quẩy bị bánh xe nghiền qua người, đầu bị nghiền nát, óc văng tung tóe, tử vong ngay tại cho.
Tiếng la hét liên tiếp vang lên.
Trì Tâm đứng bên ngoài đám đông nhìn trận tại nạn này cứ như một người ngoài cuộc.
Sau một lúc lâu, cô quay đầu nhìn về phía người vừa kéo mình, thấy thiên sứ thánh khiết hoa lệ đứng dưới ánh mặt trời, mái tóc màu vàng óng cứ như tỏa sáng.
Sắc mặt anh hơi nghiêm túc, nhìn chằm chằm chiếc xe bị mất kiểm soát tông trúng rào chắn bên lề đường, sau đó cầm cánh tay cô, nhanh chóng kéo cô rời khỏi hiện trường.
Trong mắt người đi đường, Trì Am rời đi với tư thể trông hơi kỳ lạ, không ai nhìn thấy thiên sứ bên cạnh cô.
Trì Am phát hiện ra người thường cũng không thể trực tiếp nhìn thấy những sinh vật phi nhân loại này, trừ phi họ nguyện ý cho con người nhìn thấy.
Mãi tới khi cách một khoảng cách, Lucifinil mới dừng lại, một bàn tay đặt trên vai cô, nói: “Em bị Tử Thần theo dõi.”
Trì Am ừ một tiếng, liên tưởng tới cảnh tượng vừa rồi, cô cũng không cảm thấy bất ngờ.
Chẳng qua cô không hiểu tại sao Tử Thần lại theo dõi mình.
“Em không sợ à?” Lucifinil khó hiểu nhìn cô.
Trì Am ưm một tiếng, thành thật nói: “Sợ chứ, nhưng em biết anh sẽ bảo vệ em, cho nên em không sợ.” Nói rồi, cô cười híp mắt nhìn anh.
Được rồi, cô đang cố ý thả thính anh đấy.
Quả nhiên câu thả thính này khiến vị thiên sứ nào đó vô cùng sung sướng, khẽ híp mắt lại, vươn tay ôm cô vào lòng, cúi đầu hôn lên đôi môi mềm mại của cô, hơi thở nóng bỏng của anh bao vây quanh người cô.
Bên kia con đường, dòng người ồ ạt, ác ma tóc đen đồ đen đứng ở đó, nhíu mày nhìn nhân loại và thiên sứ ở bên đối diện, bên trong con người màu tím thoáng hiện lên lửa giận như thiêu đốt.
Khi Trì Am cảm nhận được mà quay đầu nhìn sang thì không nhìn thấy gì.
Kỳ lạ, vừa rồi hình như bị ai đó theo dõi vậy...
Một bàn tay xoay mặt cô sang, Lucifinil bất mãn hỏi: “Em đang nhìn ai?”
“Nhìn anh.” Trì Am tiếp một câu rất tự nhiên, thấy gương mặt của anh trở nên nhu hòa, trong lòng có cảm giác không biết nên khóc hay nên cười nữa.
Lucifinil kéo tay cô rời đi. Trước khi rời đi, anh nhìn về phía bên kia đường một chút, trên mặt lộ vẻ cười như không cười, vẻ mặt hiện lên trên gương mặt xa hoa thánh khiết lại là sự tà ác nguy hiểm giống hệt Satan.
Bởi vì Trì Tâm gặp tai nạn xe cộ nên thân là một người chị tốt, Trì Am thừa dịp này xin trường cho nghỉ mấy ngày. Nhà trường cũng rất cảm thông với cô, phê duyệt cho cô nghỉ, vậy là mỗi ngày Trì Am đều chạy từ nhà tới bệnh viện, có vẻ vô cùng thảnh thơi.
Nhưng sự thảnh thơi hằng ngày của cô đều sẽ bị phá vỡ mỗi khi Lucifinil xuất hiện.
Buổi tối, Trì Am tắm rửa xong vừa đi ra phòng tắm thì nhìn thấy người đàn ông tựa trên giường mình lật xem bài tập của mình, nhất thời không biết nên nói gì cho phải.
Thiên sứ quang dực này có phải là quá mức không mời mà đến không? Xuất quỷ nhập thần y hệt ác ma, khiến người ta không có dấu vết nào mà lần mò.
Từ khi Trì Am dùng “Sách Triệu Hoán” chuyên triệu hồi ác ma mà lại triệu hồi ra một thiên sứ một cách không khoa học, chỉ cần là lúc vắng bóng người thì anh sẽ xuất hiện bên cạnh cô. Ban ngày còn hơi giữ ý một chút, đến buổi tối anh quả thực tự cho mình là chồng cô, chẳng những táy máy tay chân với cô mà còn rất tự giác chui vào chăn của cô.
Đương nhiên, vấn đề này cũng có liên quan tới việc Trì Am luôn lơ đễnh thả thính anh.
Sau khi tắm rửa xong, Trì Am tỏa ra hơi nước, làn da mềm mại vô cùng.
Ánh mắt Lucifinil thâm trầm, đôi mắt màu hổ phách sạch sẽ bị nhuộm lên màu tím, dùng tay kéo cô vào lòng, cúi đầu hôn lên đôi môi của cô, cạy môi răng của cô cường thế xông vào cướp đoạt hơi thở của cô, bao vây cô trong lòng mình, vừa tùy ý vừa nhiệt liệt hôn môi cô.
Mãi tới khi cô xụi lơ trong lòng mình, anh nhẹ tay vuốt ve mái tóc của cô, thân mật dụi mặt với cô, nói: “Nguyện vọng của em là gì?”
Trì Am vươn tay ôm anh, gác cằm lên vai anh, ngón tay nhẹ nhàng quấn lọn tóc màu vàng của anh, nói: “Bây giờ còn chưa thể nói với anh.”
Nghe đến đây, Lucifinil cũng không ép buộc mà tiếp tục ôm cô âu yếm.
Một lát sau, Trì Am đẩy anh ra, ngồi vào máy tính bật máy tính đăng nhập MSN, bắt đầu xử lý công việc trong trường.
Mặc dù hội trưởng hội học sinh là cô không ở trong trường, nhưng công việc của ngày kỷ niệm thành lập trường lại không thể thật sự bỏ mặc, lúc rảnh rỗi cô sẽ dùng điện thoại và điều khiển từ xa qua internet.
Người đàn ông ngồi sau lưng cô, hai tay ôm eo cô đầy tính chiếm hữu, nhìn hai bàn tay của cô bay múa trên bàn phím, thỉnh thoảng lại hôn mặt bên hoặc thùy tại của cô một chút. Cuối cùng ánh mắt của anh rơi xuống ngón áp út đeo nhẫn trên tay phải của cô, nhìn thấy chiếc nhẫn đó, sắc mặt anh rất khó coi.
“Sao em lại có chiếc nhẫn này?” Lucifinil kéo tay cô, vuốt ve chiếc nhẫn.
Trì Am quay đầu nhìn anh, cười tủm tỉm đáp: “Anh cũng có.”
Lucifinil mím môi, hơi không vui. Không chỉ anh có mà Satan cũng có, ba người đều có chiếc nhẫn tương tự khiến anh có một loại xúc động muốn hủy diệt chiếc nhẫn trong tay Satan, sau đó lại đánh Satan về địa ngục một lần nữa.
Còn chuyện tại sao không phải là anh và Trì Am cùng nhau đổi nhẫn gì đó, anh hoàn toàn không có ý thức này, cứ như thể chuyện họ đeo nhẫn giống nhau là đạo lý hiển nhiên.
Trì Am đột nhiên quay sang hôn anh một cái, đôi mắt cong lên một độ cong rất đẹp và ý cười.
Cuối cùng cô đã biết tại sao lúc trước Satan lại thờ ơ với chiếc nhẫn trên tay cô. Bởi vì anh ta không nhìn thấy.
Người có thể nhìn thấy chiếc nhẫn này, chỉ có Tư Ngang.
Đây là thứ mà Tư Ngang đích thân đeo cho cô, cũng chỉ mình Tư Ngang mới có thể nhìn thấy.
Danh sách chương