Lucifinil ôm cô vào lòng, gác cằm lên đỉnh đầu của cô, một bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve vòng eo mềm dẻo của thiếu nữ, chợt nói: “Am Am, khi nào em mới vứt lông vũ đen của ác ma đi?”
Trì Am ngẩng đầu lên từ trong lòng anh, hỏi: “Anh bận tâm lắm à?”
Trên mặt anh lộ vẻ khinh miệt: “Em đoán xem?”
Thấy anh rõ ràng để bụng muốn chết mà lại cổ gượng không chịu thừa nhận, Trì Am vô tội nói: “Còn chưa được, lông vũ đen đó đã dính máu của em rồi, tạm thời em không thể vứt nó.”
Nghe vậy, sắc mặt Lucifinil lập tức đen sì.
Cuối cùng anh cũng biết tại sao thái độ của Satan đối với Trì Am lại quái dị như thế.
Sau khi Trì Am ngủ, Lucifinil cẩn thận đứng dậy, đứng bên giường nhìn cô một lát, cúi đầu hôn lên môi cô rồi mới nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Biệt thự nhà họ Trì vào ban đêm yên tĩnh không một tiếng động, không nghe thấy một chút âm thanh, hành lang sáng bóng có thể soi gương, ánh đèn dịu nhẹ chiếu sáng đường đi.
Lucifinil đi vào bụi hoa hồng đỏ như máu bên ngoài biệt thự. Sắc màu diễm lệ ấy càng làm tôn lên bộ đồ trắng như tuyết của anh, họa lệ thuần khiết như thiên sứ giáng xuống trần gian, không dính bụi trần.
“Thiên sứ quang dực Lucifinil, tại sao người lại đến nhân gian?” Một giọng nói trầm thấp mang theo ác ý vang lên.
Lucifinil quay đầu nhìn về phía ác ma Satan đứng trong khóm hoa hồng, vẻ mặt lười nhác, tùy ý nói: “Đén người còn được triệu hoán đến nhân gian, tại sao ta không thể đến? Thiên sử giáng xuống trần gian luôn được chào đón hơn là ác ma đi lên nhân gian, không đúng sao?”
Nghe vậy, ma khí trên người Satan bắt đầu sôi trào, hoa hồng chung quanh anh ta bắt đầu héo rũ úa tàn từng mảng.
Trái ngược với cảnh đó, hoa hồng bên cạnh Lucifinil càng trở nên kiều diễm hơn, mùi hoa thơm ngát thoang thoảng trong không khí.
Lucifinil nhìn anh ta, vẻ mặt như thương xót.
Chỉ có Satan biết thiên sứ trước mặt là loại sinh vật như thế nào. Anh ta có ngoại hình của thiên sứ, nhưng lại có trái tim của ác ma! Ngay cả thần cũng bị anh ta lừa gạt! Lúc trước người nên sa ngã hẳn là anh ta chứ không phải là mình!
“Ngươi đừng ra tay với chị em nhà họ Trì, băng không ta không ngại đánh lên thiên đàng một lần nữa đâu.” Satan cảnh cáo. Một cơn gió ma dữ dội lập tức nổi lên chung quanh thân thể anh ta, gió xoáy mãnh liệt xoáy nát những bông hoa hồng chung quanh.
Ánh mắt Lucifinil bỗng chốc trở nên sắc bén, lạnh lùng nói: “Satan, ta không cần biết người được triệu hoán đến nhân gian vì lý do gì, nhưng Trì Am là người của ta, ta không cho phép người đối phó với cô ấy.” Sau đó anh trào phúng: “Sao? Đã có em gái còn chưa đủ, còn đòi cả chị gái nữa hả? Quả nhiên ác ma là loại sinh vật tham lam.”
“Ngươi...” Satan bị lý lẽ già mồm át lẽ phải của anh chọc giận tới mức sừng ác ma đều lồi ra, anh ta lạnh lùng thốt lên: “Rõ ràng người biết không phải là như vậy.”
Lucifinil vươn tay, một bông hoa hồng đỏ như máu xuất hiện trong tay anh, nhẹ nhàng bảng quơ bóp nát nó, nói với anh ta một câu đầy ẩn ý: “Tốt nhất người nên biết mình đang làm gì. Nếu để ta biết ngươi dám giở trò, ta không ngại đánh ngươi tới mức sa đọa thêm một lần nữa đâu.”
Satan: “..."
Satan tức giận tới mức cơ bắp trên cằm co giật. Quả nhiên tên này có lòng dạ còn xấu xa máu lạnh hơn cả ác ma, cả thế giới này đều bị anh ta lừa gạt.
Hôm sau, lúc Trì Am rời giường thì phát hiện trời đổ mưa.
Cô ngồi trong nhà ăn ăn bữa sáng, nghe thấy quản gia lải nhải: “Tối qua nào là nổi gió nào là đổ mưa, rất nhiều hoa hồng trong vườn hoa đều bị nhổ tận gốc. Những bông hồng này đều do phu nhân sai người trồng trọt, nếu phu nhân biết vườn hoa ra nông nỗi này thì không biết sẽ đau lòng cỡ nào...”
Trì Am nhìn về phía cửa sổ sát đất, xuyên qua màn mưa có thể thấp thoáng nhìn thấy tình hình ngoài vườn hoa hồng, khẽ híp mắt lại.
Bị phá hủy như thế nhìn không giống như là do gió thổi mưa rơi gây nên.
Chờ cô ăn bữa sáng xong, mưa vẫn còn tiếp tục. Quản gia bung dù cho Trì Am đưa cô lên xe, nói: “Cô Am, trận mưa lớn thế này, có phải là nên xin nghỉ ở nhà cho rồi không?”
“Không được, tôi đã xin nghỉ rất lâu rồi, không thể xin tiếp.” Trì Am cười chào tạm biệt quản gia, ngồi lên xe.
Trên tầng ba biệt thự, Trì Tâm ngồi trên xe lăn đi đến bên cửa sổ sát đất, xuyên qua cửa sổ nhìn chiếc xe rời đi.
Trong lòng cô ta nảy sinh linh cảm chẳng lành, khiến cô ta cảm thấy bất an.
Một luồng lực lượng dao động xuất hiện ở sau lưng. Trì Tâm không ngoảnh đầu lại, lẩm bẩm: “Satan, trong lòng em có linh cảm chẳng lành, không biết tại sao em lại rất bất an... Có phải Trì Am sắp xảy ra chuyện không?”
Ác ma tóc đen đồ đen đi đến sau lưng cô ta, cũng nhìn chiếc xe chạy ra khỏi biệt thự nhà họ Trì, lạnh nhạt nói: “Cô ta sẽ không có chuyện gì đâu. Có thiên sứ bên cạnh cô ta, ngay cả Tử Thần cũng không có cách nào vung lưỡi hái về phía cô ta."
Trì Tâm mím môi, hai tay đặt lên cửa thủy tinh, nhìn màn mưa bên ngoài, vẻ mặt lạnh nhạt mang theo một chút yếu đuối.
Trì Am cảm thấy có lẽ hôm nay là ngày đen đủi của mình.
Xe vừa rời khỏi nhà họ Trì không lâu thì chợt mưa gió trở nên to hơn. Trời mưa to thế này, trên đường không có mấy chiếc xe đang chạy, nhưng vẫn suýt nữa đâm xe với một chiếc xe tải cỡ nhỏ từ đối diện chạy ngược hướng. May mà tài xế do nhà họ Trì thuê kỹ thuật lái xe đứng đầu nên mới né tránh một cách sít sao.
Vì thế, ngay cả tài xế tố chất tâm lý không tệ cũng không nhịn được mà ân cần thăm hỏi tổ tiên cả nhà đối phương.
Trời mưa mà lái xe nhanh cỡ này là vì vội lái xe đi gặp ông bà ông vải hả? Sau đó trên nửa chặng đường, suýt nữa bị cột điện bị ngã đè lên, tài xế lại né tránh một lần nữa bằng kỹ thuật lái xe cao siêu của mình. Sau đó là hàng rào phòng hộ bên lề đường đột nhiên đổ về phía chiếc xe, lúc đi ngang qua cầu vượt thì cầu vượt đột nhiên bị sụt lở một góc, chiếc xe suýt nữa trượt bay ra ngoài...
Trì Am ngẩng đầu lên từ trong lòng anh, hỏi: “Anh bận tâm lắm à?”
Trên mặt anh lộ vẻ khinh miệt: “Em đoán xem?”
Thấy anh rõ ràng để bụng muốn chết mà lại cổ gượng không chịu thừa nhận, Trì Am vô tội nói: “Còn chưa được, lông vũ đen đó đã dính máu của em rồi, tạm thời em không thể vứt nó.”
Nghe vậy, sắc mặt Lucifinil lập tức đen sì.
Cuối cùng anh cũng biết tại sao thái độ của Satan đối với Trì Am lại quái dị như thế.
Sau khi Trì Am ngủ, Lucifinil cẩn thận đứng dậy, đứng bên giường nhìn cô một lát, cúi đầu hôn lên môi cô rồi mới nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Biệt thự nhà họ Trì vào ban đêm yên tĩnh không một tiếng động, không nghe thấy một chút âm thanh, hành lang sáng bóng có thể soi gương, ánh đèn dịu nhẹ chiếu sáng đường đi.
Lucifinil đi vào bụi hoa hồng đỏ như máu bên ngoài biệt thự. Sắc màu diễm lệ ấy càng làm tôn lên bộ đồ trắng như tuyết của anh, họa lệ thuần khiết như thiên sứ giáng xuống trần gian, không dính bụi trần.
“Thiên sứ quang dực Lucifinil, tại sao người lại đến nhân gian?” Một giọng nói trầm thấp mang theo ác ý vang lên.
Lucifinil quay đầu nhìn về phía ác ma Satan đứng trong khóm hoa hồng, vẻ mặt lười nhác, tùy ý nói: “Đén người còn được triệu hoán đến nhân gian, tại sao ta không thể đến? Thiên sử giáng xuống trần gian luôn được chào đón hơn là ác ma đi lên nhân gian, không đúng sao?”
Nghe vậy, ma khí trên người Satan bắt đầu sôi trào, hoa hồng chung quanh anh ta bắt đầu héo rũ úa tàn từng mảng.
Trái ngược với cảnh đó, hoa hồng bên cạnh Lucifinil càng trở nên kiều diễm hơn, mùi hoa thơm ngát thoang thoảng trong không khí.
Lucifinil nhìn anh ta, vẻ mặt như thương xót.
Chỉ có Satan biết thiên sứ trước mặt là loại sinh vật như thế nào. Anh ta có ngoại hình của thiên sứ, nhưng lại có trái tim của ác ma! Ngay cả thần cũng bị anh ta lừa gạt! Lúc trước người nên sa ngã hẳn là anh ta chứ không phải là mình!
“Ngươi đừng ra tay với chị em nhà họ Trì, băng không ta không ngại đánh lên thiên đàng một lần nữa đâu.” Satan cảnh cáo. Một cơn gió ma dữ dội lập tức nổi lên chung quanh thân thể anh ta, gió xoáy mãnh liệt xoáy nát những bông hoa hồng chung quanh.
Ánh mắt Lucifinil bỗng chốc trở nên sắc bén, lạnh lùng nói: “Satan, ta không cần biết người được triệu hoán đến nhân gian vì lý do gì, nhưng Trì Am là người của ta, ta không cho phép người đối phó với cô ấy.” Sau đó anh trào phúng: “Sao? Đã có em gái còn chưa đủ, còn đòi cả chị gái nữa hả? Quả nhiên ác ma là loại sinh vật tham lam.”
“Ngươi...” Satan bị lý lẽ già mồm át lẽ phải của anh chọc giận tới mức sừng ác ma đều lồi ra, anh ta lạnh lùng thốt lên: “Rõ ràng người biết không phải là như vậy.”
Lucifinil vươn tay, một bông hoa hồng đỏ như máu xuất hiện trong tay anh, nhẹ nhàng bảng quơ bóp nát nó, nói với anh ta một câu đầy ẩn ý: “Tốt nhất người nên biết mình đang làm gì. Nếu để ta biết ngươi dám giở trò, ta không ngại đánh ngươi tới mức sa đọa thêm một lần nữa đâu.”
Satan: “..."
Satan tức giận tới mức cơ bắp trên cằm co giật. Quả nhiên tên này có lòng dạ còn xấu xa máu lạnh hơn cả ác ma, cả thế giới này đều bị anh ta lừa gạt.
Hôm sau, lúc Trì Am rời giường thì phát hiện trời đổ mưa.
Cô ngồi trong nhà ăn ăn bữa sáng, nghe thấy quản gia lải nhải: “Tối qua nào là nổi gió nào là đổ mưa, rất nhiều hoa hồng trong vườn hoa đều bị nhổ tận gốc. Những bông hồng này đều do phu nhân sai người trồng trọt, nếu phu nhân biết vườn hoa ra nông nỗi này thì không biết sẽ đau lòng cỡ nào...”
Trì Am nhìn về phía cửa sổ sát đất, xuyên qua màn mưa có thể thấp thoáng nhìn thấy tình hình ngoài vườn hoa hồng, khẽ híp mắt lại.
Bị phá hủy như thế nhìn không giống như là do gió thổi mưa rơi gây nên.
Chờ cô ăn bữa sáng xong, mưa vẫn còn tiếp tục. Quản gia bung dù cho Trì Am đưa cô lên xe, nói: “Cô Am, trận mưa lớn thế này, có phải là nên xin nghỉ ở nhà cho rồi không?”
“Không được, tôi đã xin nghỉ rất lâu rồi, không thể xin tiếp.” Trì Am cười chào tạm biệt quản gia, ngồi lên xe.
Trên tầng ba biệt thự, Trì Tâm ngồi trên xe lăn đi đến bên cửa sổ sát đất, xuyên qua cửa sổ nhìn chiếc xe rời đi.
Trong lòng cô ta nảy sinh linh cảm chẳng lành, khiến cô ta cảm thấy bất an.
Một luồng lực lượng dao động xuất hiện ở sau lưng. Trì Tâm không ngoảnh đầu lại, lẩm bẩm: “Satan, trong lòng em có linh cảm chẳng lành, không biết tại sao em lại rất bất an... Có phải Trì Am sắp xảy ra chuyện không?”
Ác ma tóc đen đồ đen đi đến sau lưng cô ta, cũng nhìn chiếc xe chạy ra khỏi biệt thự nhà họ Trì, lạnh nhạt nói: “Cô ta sẽ không có chuyện gì đâu. Có thiên sứ bên cạnh cô ta, ngay cả Tử Thần cũng không có cách nào vung lưỡi hái về phía cô ta."
Trì Tâm mím môi, hai tay đặt lên cửa thủy tinh, nhìn màn mưa bên ngoài, vẻ mặt lạnh nhạt mang theo một chút yếu đuối.
Trì Am cảm thấy có lẽ hôm nay là ngày đen đủi của mình.
Xe vừa rời khỏi nhà họ Trì không lâu thì chợt mưa gió trở nên to hơn. Trời mưa to thế này, trên đường không có mấy chiếc xe đang chạy, nhưng vẫn suýt nữa đâm xe với một chiếc xe tải cỡ nhỏ từ đối diện chạy ngược hướng. May mà tài xế do nhà họ Trì thuê kỹ thuật lái xe đứng đầu nên mới né tránh một cách sít sao.
Vì thế, ngay cả tài xế tố chất tâm lý không tệ cũng không nhịn được mà ân cần thăm hỏi tổ tiên cả nhà đối phương.
Trời mưa mà lái xe nhanh cỡ này là vì vội lái xe đi gặp ông bà ông vải hả? Sau đó trên nửa chặng đường, suýt nữa bị cột điện bị ngã đè lên, tài xế lại né tránh một lần nữa bằng kỹ thuật lái xe cao siêu của mình. Sau đó là hàng rào phòng hộ bên lề đường đột nhiên đổ về phía chiếc xe, lúc đi ngang qua cầu vượt thì cầu vượt đột nhiên bị sụt lở một góc, chiếc xe suýt nữa trượt bay ra ngoài...
Danh sách chương