Liên tiếp mấy ngày Khải Trạch đều nhận được đồ ăn đưa đến, đã biết là tác phẩm của ai, hắn thực sự không biết hành xử như thế nào mới đúng.



Tất cả điều nên nói hắn đều đã nói, nhưng hắn biết hắn chưa thực sự dứt khoát, bởi vì trong lòng hắn xác thực có hảo cảm với cô, cứ mỗi khi nhìn cô hắn đều cảm thấy vô cùng thân thuộc, một loại cảm xúc mãnh liệt muốn nắm lấy cô, muốn cô là của hắn.



Nhưng hắn không làm được, hắn không thể có lỗi với mẹ hắn, với em trai hắn, hắn thừa nhận mình yêu cô chính vứt bỏ đi quá khứ ấy, cũng vứt bỏ đi người đã từng coi hắn là duy nhất.



Nước chảy qua khuôn mặt hắn, cọ rửa dòng suy nghĩ của hắn, khiến hắn tỉnh táo không ít.



Khải Trạch đi ra như mọi khi, ném đồ ăn về phía Zen, ánh mắt âm u bước ra ngoài.



Phía bên đường hắn lại nhìn thấy cô gái ấy, cô mặc áo khoác dài đứng đó, dường như đã khá lâu, khuôn mặt vì lạnh mà hơi đỏ lên, tóc cũng dính một lớp tuyết mỏng.



Hắn mím chặt môi, bước sang đường, đứng đối diện với cô.



"Đi về đi"



Hoa Y nở nụ cười, khuôn mặt có hơi cứng do đứng bên ngoài quá lâu: "Nhìn anh một chút rồi về, hơi nhớ"



Khải Trạch ánh mắt đen đặc, bên trong có quá nhiều cảm xúc phức tạp hắn cứ đứng đó nhìn sâu vào trong đôi mắt cô, hắn muốn nhìn ra muốn bóc trần sự giả dối trong câu nói ấy, nhưng không có, đôi mắt cô chỉ đọng lại tình cảm, cùng yêu chiều, ánh mắt ấy lại hướng đến hắn.



Hắn cụp mắt xuống: "Tôi không thể quên đi hình ảnh của mẹ, ngày ấy ánh mắt của mẹ khi ba quay đi, đau thương, thất vọng níu giữ"



Hoa Y tiến lên một bước khẽ cầm tay hắn, lòng bàn tay cô rất lạnh, chạm vào tay hắn khiến hắn run rẩy.



"Em thay mặt mẹ, xin lỗi anh và bác, xin anh tha thứ cho những gì mẹ làm, cũng xin anh để em được thay mẹ bù đắp lại những lỗi lầm ấy"



Khải Trạch ngẩng đầu lên nhìn cô, đôi mắt sững sờ, mông lung ẩn chứa sương mù, hắn...do dự...hắn muốn cho cô cùng hắn một cơ hội...



"Huhu mẹ mẹ, mẹ làm sao thế mẹ tỉnh lại đi!!!"



Người phụ nữ nằm trên đất, dưới sàn có máu chảy ra, cậu bé không ngừng kêu gọi mẹ nó, người đi đường cũng xúm lại bắt đầu gọi 911.



Hoa Y quay đầu, lúc này thiếu niên đã bước ra xa mình, khuôn mặt hắn ngẩng lên: "Một xác hai mạng, bù đắp có thể giúp bà ấy sống lại không? Có thể giúp em tôi chào đời?"



Nói xong đôi mắt hắn ánh lên sự mất mát, bi thương đến cùng cực, giống như nỗi đau bị lôi ra phơi bày.



————————————



Đạo diễn Phùng: "Hoa Y hôm nay cô diễn cảnh đuổi bắt với sát nhân, cô qua bên võ đạo học cho kĩ"



"Không cần, vào cảnh luôn đi đạo diễn"



Thấy cô khuôn mặt lạnh lùng, hơi thở người sống chớ đến gần, ông nheo lại mắt: "Cô đừng có ngang, tôi rất ghét diễn viên mang cảm xúc cá nhân vào công việc"



"Tôi đảm bảo một lần là qua" Hoa Y nâng mắt nghiêm túc nhìn ông.



Đạo diễn Phùng nhìn cô, Dư Tuấn thấy thế cũng nói đỡ thay cô: "Để cô ấy thử xem"



Đạo diễn Phùng nhìn anh, gật đầu: "Nhớ làm cho tốt, lúc truy đuổi...abcxya"



Cô gật đầu tỏ vẻ mình đã hiểu.



—-



"Ha..." Cô gái vội vã nấp vào sau cánh cửa, tay đặt lên miệng che đi tiếng thở của cô.



Cạch, trong không gian u tối cánh cửa mở ra, bóng đen cùng lúc xuất hiện.



Mạc Dao mím chặt môi, khuôn mặt cố giữ bình tĩnh, đôi mắt lại xoay chuyển nhanh chóng suy nghĩ.



Bóng đen xoay người, con dao từ trên cao hạ xuống dừng ngay trước mặt cô.



Mạc Dao bắt kịp con dao, vặn nó xoay về phía bóng đen, hắn cúi đầu xuống né tranh, lực đạo mạnh mẽ bẻ lại tay cô, lưỡi dao lần nữa suýt chạm vào đôi mắt cô.



Mạc Dao lên gối chuẩn xác nhắm vào bụng đối phương, hắn vì tránh né mà lùi ra xa, cô nhân cơ hội này đá bay con dao trong tay hắn.



Bóng đen ăn đau, nhưng vẫn không từ bỏ, giơ nắm đấm, đánh tay không với cô, Mạc Dao vừa lùi vừa chặn lại sự công kích của hắn có hơi rơi vào thế hạ phong, đầu óc cô nhanh chóng xoay chuyển, không thể lấy sức đối sức.



Mạc Dao móc ra bình xịt hơi cay trong túi quần, nhân lúc hắn xông đến xịt vào mắt hắn, nhanh chóng chạy ra ngoài, cô liếc nhìn xung quanh, vội lấy cây lau nhà chặn lại cửa.



"Cắt!!!" Đạo diễn Phùng nhìn Hoa Y, không tỏ ý kiến, cũng không bắt quay lại.



Hoa Y mở ra cửa, bên trong là chỉ đạo võ thuật, lợi dụng trong bóng tối để quay cho nên không cần thiết phải dùng diễn viên, người phối hợp với cô là chỉ đạo võ thuật, dáng người hắn tương tự với diễn viên vai sát nhân.



Hoa Y gật đầu với hắn: "Xin lỗi lúc nãy hơi mạnh tay" cô nói xong Đào Ngột cũng đã mang thuốc lại đây, cô đưa thuốc bôi cho hắn.



"Không sao, thân thủ của cô thật tốt, lúc đó là do tôi chậm nhịp nên chẳng may xẹt qua chút thôi, không vấn đề gì" hắn nói vậy nhưng ánh mắt lại khó hiểu liếc liếc về phía đạo cụ bị đánh bay trong góc.



Dư Tuấn cùng đạo diễn Phùng dĩ nhiên thấy một màn này, trên cổ chỉ đạo võ thuật có một vết xước nhỏ, có lẽ do lúc giằng co với dao.



Mặc dù đạo cụ đã được xử lý đặc biệt mà vẫn để lại một vết xước trên cổ, hơn nữa cảnh vừa nãy lại không hề cảm giác bị cấn lại, vô cùng mượt mà...



Dư Tuấn nở nụ cười, xem ra mọi người đều đã coi thường cô rồi, không chỉ diễn xuất, mà còn về tài lẻ cũng thực khiến người ta mở rộng tầm mắt.



Sự thực chứng minh, đúng như lời cô nói, các cảnh đánh đấm, cần sử dụng yếu tố võ thuật cô đều một lần là qua, lại còn là kiểu không cần thị phạm trước.



Khả năng linh hoạt, cùng diễn xuất đỉnh cao, đôi khi Dư Tuấn còn cảm thấy bị cô át vai, là cô thực tự nhiên dẫn hắn nhập vai chứ không phải hắn dẫn cô nữa.



Đạo diễn Phùng khẽ liếc anh, thấy anh ánh mắt dán chặt vào cô gái đang nằm trên ghế dài chơi ipad.



"Sao bị chinh phục rồi?"



Dư Tuấn nở nụ cười với ông: "Xác thực bị chinh phục hoàn toàn rồi, không phải anh cũng thế hả?"



Đạo diễn Phùng mặt già đầy ẩn ý liếc nhìn hắn: "Làm bạn với cậu bao năm, chưa thấy cậu vừa mắt ai bao giờ, đúng là sống lâu chuyện khó tin nhất cuối cùng cũng được nhìn thấy rồi"



Dư Tuấn cười giơ hai tay lên vai, làm tư thế đầu hàng với ông.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện