EDIT: Vee Chimtee.
Thế giới II: Nhóm Hồng Bao Năm 1970.
Lâm Tô cầm chén sứ trắng, trong chén là một cục cơm nắm đen thui nhìn không ra hình dáng, cùng nửa củ khoai lang, đây là bữa tối của cô.
Cơm nắm dùng lương khô trộn với rau dại, trong trí nhớ nguyên chủ, bọn họ vẫn thường ăn như thế.
Vì thức ăn mỗi người có giới hạn, thường xuyên ăn không no, chỉ có thể nghĩ cách chế biến rau dại cho đỡ đói.
Thời đại này, ngay cả rau dại cũng là xa xỉ, khắp núi đồi đều bị quét sạch, ngay cả cọng cỏ cũng không chừa.
Bọn họ là thanh niên tri thức xuống nông thôn, không có kinh nghiệm, chỉ đào được rất ít.
Mà cũng đã là mùa đông, sau ngay cả rau dại cũng không có ăn.
Lâm Tô nếm thử cơm nắm, thứ này giống bề ngoài rất khó ăn, yết hầu khô rát khó chịu.
Bất đắc dĩ, Lâm Tô đành cầm khoai lang lên ăn trước, chờ cuống họng hoạt động lại, lại tiếp tục đọ sức với thứ này.
Vì buổi tối không cần làm việc, nên không dám ăn nhiều, cô là người ăn ít nhất, chỉ có thể ăn lửng bụng, tuyệt đối không thể ăn no.
Thời đại gian khổ như vậy, vẫn còn nhiều người suy nghĩ như thế, thật không thể tưởng tượng nổi.
Không sai, thế giới Lâm Tô xuyên qua lần này, là thể loại tiểu thuyết thời đại thịnh hành nhất Tấn Giang*.
*Tấn Giang: Trang truyện có tính phí phổ biến nhất TQ.
Nhân vật chính thế giới này tên là Triệu Thanh Mai, Lâm Tô là thành viên trong đội sản xuất của Triệu gia ở nông thôn.
Nhưng nhân vật chính không phải nông dân Triệu Thanh Mai, mà là Triệu Thanh Mai ở thế kỉ hai mốt xuyên qua.
Triệu Thanh Mai vốn là công dân hiện đại, ngoài ý muốn xuyên đến thời đại khó khăn nhất năm 1970, thành cô gái nông thôn, cũng phát hiện mình có nhóm hồng bao thần kỳ.
Trong nhóm có thành viên ở các thế giới khác nhau, bọn họ có thể trao đổi đồ vật.
Thế là Triệu Thanh Mai từ cô nông thôn đen hôi, nghịch tập chiến thắng nhân sinh thành bạch phú mỹ*.
*Bạch phú mỹ: Gái nhà giàu =)).
Mà nguyên chủ của Lâm Tô, là vị hôn thê của nam chính.
Nhưng nam chính không thích cô, chỉ thích Triệu Thanh Mai.
Cho nên nguyên chủ nhảy nhót tạo các loại phiền phức, hiểu lầm; cuối cùng bị hai người liên thủ giải quyết, nam nữ chính HE.
"Lâm Tô, cô định làm gì?"
Lúc Lâm Tô nhớ lại kịch bản, bị người gọi tên, cô ngẩng đầu, nói chuyện là thanh niên tri thức lớn tuổi nhất bọn Tống Quốc Khánh.
Những người khác đã ăn xong, cầm chén không nói chuyện phiếm, Lâm Tô lúc nãy thất thần, không nghe thấy bọn họ nói gì.
Nên hỏi một câu, "Cái gì?"
"Thi đại học đó! Đừng nói là cô không biết?" Nữ thanh niên tri thức khác, Lý Tiểu Mai kinh ngạc nói, "Hai ngày nay tất cả mọi người đang bàn tán chuyện này, sao cô không sốt ruột chút nào vậy? Chỉ cần thi lên đại học, chúng ta có thể về thành phố! Cô không vội, không lẽ cô muốn cả đời đợi ở nơi này?"
Thì ra là chuyện này, Lâm Tô kế thừa toàn bộ ký ức của nguyên chủ, tự nhiên hiểu rõ chuyện về thành phố đối với những người thanh niên tri thức xuống nông thôn này có ý nghĩa như thế nào.
Ở nông thôn lao động nặng nhọc làm hao mòn nhiệt tình của những người tri thức này, đại đa số nhóm thanh niên tri thức đều một lòng suy nghĩ cơ hội về thành phố.
Nhưng mỗi năm đội sản xuất chỉ có một suất, còn phải thông qua một đợt kiểm tra lớn.
Việc này đối với quần thể thanh niên tri thức mà nói, là cao không với tới.
Trước mắt bọn họ có đường ra mới, là thi đại học.
Hôm trước chính thức công bố khôi phục thi đại học, khiến toàn thể thanh niên tri thức đều sôi trào, mặc kệ đi đến đâu, đều nghe được bọn họ bàn tán chuyện thi đại học.
Hai ngày qua, nhiệt độ vẫn không giảm.
Lấy nhóm thanh niên trí thức họ làm ví dụ, thời gian tham gia đội sản xuất ngắn nhất là Lâm Tô, mới hơn một năm.
Lâu nhất là Tống Quốc Khánh, đã xuống nông thôn gần mười năm.
Từ thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, nung thành thanh niên nông thôn gần ba mươi tuổi, cũng không lấy vợ sinh con, thời gian đẹp nhất đời người đều chôn vùi ở đây.
Về thành phố, là nguyện vọng cần thiết nhất bây giờ của họ.
Nhưng cơ hội về thành phố ít mà xa vời, cho nên việc khôi phục kì thi đại học, đối với mấy người họ là một hi vọng khác.
Thi lên đại học có thể rời khỏi nông thôn, về thành phố được quốc gia bồi dưỡng thành tài, sau đó phân đến từng cương vị công việc.
Cho dù phân đến đâu, đều tốt hơn nông thôn.
Đây là cơ hội duy nhất của những thanh niên tri thức bọn họ.
Cho nên khi cơ hội này đến, ai cũng muốn nắm lấy, giống như bắt lấy cọng cỏ cứu mạng duy nhất.
Lâm Tô tất nhiên cũng muốn về thành phố, nên cô nhẹ gật đầu, "Tôi muốn về thành phố."
Những người khác chẳng suy nghĩ thêm câu trả lời của cô, những thanh niên tri thức này, ai mà không muốn về?
"Thông báo quá bất ngờ, bây giờ chỉ còn hơn một tháng, kiến thức trước kia học đều quên hết, ôn lại không kịp!"
"Mà chúng ta ngày nào cũng phải làm việc, làm sao có thời gian ôn tập? Đề cương kiểm tra rất nhiều, làm sao ôn hết đây?"
"Tới giờ cũng không có sách giáo khoa, đi đâu tìm tài liệu ôn tập? Mà cho dù tham gia cũng không chắc có thể thi đậu."
"Tôi hôm qua gửi thư cho gia đình, nhưng chờ họ gửi sách cho tôi, ít nhất cũng phải mười ngày nửa tháng." Thi đại học còn chưa tới hai tháng, mỗi một giây đều vô cùng quý giá, thiếu nửa tháng, thời gian ôn tập ít đi một phần ba, cho nên bây giờ không thể trách bọn họ vội vàng.
Đám người nhao nhao oán trách, càng nói chuyện, trong lòng càng không chắc chắn, dưới ánh đèn lờ mờ, trên mặt mỗi người đều lo lắng cho tương lai, nhưng lại mơ hồ có chút chờ mong.
Thi đại học tuy khó, nhưng cũng là hi vọng mà?
EDIT: Vee Chimte.
"Đúng rồi Lâm Tô, nhà cô không phải ở thủ đô à? Hẳn là đã sớm biết tin rồi nhỉ? Có gửi tài liệu ôn tập cho cô không?" Lý Tiểu Mai hỏi.
Trong đội sản xuất bọn họ người nào không biết, trong nhà Lâm Tô rất thương cô, thường gửi cho cô rất nhiều thứ, nào là quần áo đồ ăn, còn có đồ sinh hoạt.
Cho nên, trong đám thanh niên tri thức xuống nông thôn cải tạo, Lâm Tô là dị loại, ăn ngon mặc đẹp, ở nông thôn như đại tiểu thư.
Mà tay chân không thể làm việc, thường xuyên giả bệnh xin nghỉ không công, giống như công chúa pong póng.
Nhưng hai ngày nay liên tục đi làm, không lười biếng không oán giận, là chuyện chưa từng có.
Cũng không hiểu đại tiểu thư không chịu không được cuộc sống nông thôn, tại sao còn đến đây chịu khổ? Nghe nói bối cảnh nhà cô rất kinh người, hoàn toàn có thể tránh không để cô xuống nông thôn.
Mặc dù cô yếu ớt tùy hứng, tính tình không được tốt, nhưng tâm không xấu, vì gia cảnh nhà cô tốt nhất trong đám thanh niên tri thức, những người khác tình hình kinh tế eo hẹp cần tiền gấp đều có thể hỏi mượn cô, cô xưa nay không keo kiệt.
Vì vậy, quan hệ giữa cô với đám người này cũng không tệ.
Lâm Tô suy nghĩ một chút, thật sự trong thư có nói qua, nhưng hệ thống bưu điện tương đối chậm, tạm thời chưa tới.
Cho nên cô nói với họ, "Gửi rồi, nhưng chưa tới."
Nghe được cô bây giờ cũng không có, mấy người có chút thất vọng, Tống Quốc Khánh cười nói, "Không nên nóng lòng, dục tốc bất đạt*, chúng ta không có, người khác cũng thế.
Tất cả cùng chung vạch xuất phát, không kém bao nhiêu."
*Dục tốc bất đạt: nóng vội thì không thành công.
Đây là đại ca lớn tuổi nhất trong đám thanh niên tri thức, Tống Quốc Khánh đối với đám em trai em gái bọn họ rất chiếu cố, làm người thành thục chững chạc nhất, rất đáng tin, cho nên hắn an ủi như thế, khiến người khác dễ chịu hơn chút, không vội vã nóng nảy như vừa rồi.
Rảnh rỗi nói chuyện thêm một lúc, đám người cầm bát rửa sạch rồi về phòng nghỉ ngơi.
Ngày mai còn phải tiếp tục làm việc, thời gian nhàn rỗi không nhiều.
Ánh trăng chiếu xuống, phủ lên tiểu viện một lớp ánh sáng.
Chỗ ở của đám thanh niên tri thức không lớn lắm, phòng bếp tạm thời dựng lên bằng lều, nhà vệ sinh lộ thiên.
Chỉ có ba căn phòng nhỏ xếp song song, là nơi ở của họ.
Căn ở giữa lớn nhất bốn người đàn ông ở, hai căn nhỏ bên cạnh cho con gái ở.
Lúc đầu đại tiểu thư Lâm Tô tính tình ương ngạch, không chịu ở cùng những người khác, cho nên một mình ở một gian.
Lâm Tô về phòng mình, căn phòng không lớn, nhưng một người ở không tính chật.
Giường gỗ đơn giản đặt sát tường, bên trên trải chăn bông gọn gàng sạch sẽ, ga gường cũng là hàng xịn, không hợp với hoàn cảnh đơn sơ, hiển nhiên là do người nhà Lâm Tô gửi tới.
Góc bên kia đặt tủ gỗ, song song là tủ sách, trên bàn bày mấy thứ như gương, lược gỗ.
Nguyên chủ ngại tường ở đây bẩn, nên bốn bức tường đều dán giấy, giấy dán tường hoa nhí làm tăng thêm chút màu sắc.
Sắp sửa trước, Lâm Tô nhìn vào nhóm, Triệu Thanh Mai - Lam tinh phát hồng bao cho Chu Hàn - Địa cầu.
Lam tinh là vị diện Lâm Tô đang ở, mà thành viên trong nhóm đến từ các vị diện khác nhau, nào là vị diện khoa học kỹ thuật, vị diện thú nhân...!Đương nhiên, cũng có vị diện tu chân.
Nhưng lấy Lâm Tô quan sát, Linh Hư Tử đến từ vị diện tu chân, tu vi mới tới Kim Đan kỳ, so với Lâm Tô lúc trước, kém xa.
Nhưng dù vậy, trong tay người ta có bùa chú đan dược thần kỳ, làm mấy vị diện khác khiếp sợ.
Cho nên, trong nhóm Linh Hư Tử là người được hoan nghênh nhất.
Nhưng trước mắt Triệu Thanh Mai hoan nghênh nhất là Chu Hàn.
【Triệu Thanh Mai - Lam Tinh】: Anh @Chu Hàn - Địa Cầu giúp chút, nhờ anh tìm bộ đề thi năm 77.
Thi đại học! Ông trời ơi, cần lấy lại kiến thức trung học thi tốt nghiệp gấp, tôi trả hết chữ cho thầy rồi [khóc].
【 Chu Hàn - Địa Cầu】: Được, tôi lên mạng tìm cho cô, cô cần tỉnh nào?
【Triệu Thanh Mai - Lam Tinh】: Cảm ơn nhiều! Giúp tôi cần tỉnh JL.
...!
Lam Tinh là lịch sử của Địa cầu, văn hóa hai thế giới như nhau, nhưng chênh lệch tầm 100 năm, cho nên Triệu Thanh Mai nhờ Chu Hàn ở thế giới tương lai, giúp cô ta tìm đề thi.
Có lẽ khí vận nhân vật chính cho phép, đề thi lần này, giống y chang đề thi trong quá khứ của Chu Hàn, đây là nguyên nhân Triệu Thanh Mai thi đứng đầu toàn tình.
Nhưng Triệu Thanh Mai vốn đã tốt nghiệp đại học, mặc dù quên gần hết, nhưng lần này kiểm tra đơn giản, cho nên cô ta có thực lực có thể thi lên đại học, nhưng thủ khoa là chuyện không thể.
Nhưng Triệu Thanh Mai không giữ đề thi riêng mình, mượn cớ phụ đạo, tiết lộ đề thi cho đám anh em trai, anh họ, chị họ.
Lúc công bố kết quả, cả nhà Triệu Thanh Mai một bước lên mây, một nhà năm sinh viên đại học!
Triệu Thanh Mai thành tích tốt nhất, Trạng Nguyên tỉnh.
Kém nhất là chị họ cô ta, cũng thi đậu top giữa.
Nhưng phải biết, chị họ cô ta ngay cả trung học còn chưa tốt nghiệp!
Nếu không có Triệu Thanh Mai, năm người Triệu gia không ai thi đậu đại học.
Đứng ở góc độ nhân vật chính, đây là tình tiết sảng khoái, nhưng số người trúng tuyển nhiều, ban đầu người không nên thi đậu lại đậu.
Người vốn nên thi đậu, lại bị bọn họ đẩy xuống.
Thời này thi đại học, đối với nhiều người mà nói, là cơ hội duy nhất để thay đổi vận mệnh, một bước lên Thiên Đường, một bước xuống Địa Ngục.
Như trong nguyên tác, Tống Quốc Khánh chỉ thiếu 1 điểm bỏ lỡ cơ hội vào đại học, hắn xuống nông thôn đã lâu, kiến thức quên nhiều nhất.
Thế nhưng chỉ kém 1 chút, nỗ lực phía sau có thể tưởng tượng được.
Học tập, là chuyện cực kỳ hao phí tinh thần, có người đi sớm về muộn ôn tập, rút ra chút thời gian trong công việc nặng nhọc, vì một hi vọng mong manh mà phấn đấu.
Mà có những người, không làm gì, đầu cơ trục lợi lấy đề đã thi được thành tích tốt.
Lâm Tô nghĩ, lần đầu tiên sử dụng quyền lợi chủ nhóm ——
Chu Hàn - Địa Cầu bị chủ nhóm cấm ngôn.
Sau khi cấm ngôn thì không thể gửi tin nhắn hay phát hồng bao.
- ------------
Vẫn cảm thấy mình chăm =)).