Cố Chi Thu định đi chất vấn Tương Nam vương, nhưng Tương Nam Vương nhanh hơn nàng ta một bước, trước tiên nói bản thân bất đắc dĩ.
"...! Chỉ là hai nữ tử thôi, Hoàng Thượng cho người đưa tới, không cho danh phận, ý tứ là để ta tự mình xử lí.
Nếu ta đưa người hồi cung là kháng chỉ, vứt mặt mũi Hoàng Thượng.
Vương phi thông cảm chút, nàng cũng biết ta sẽ không thu hai người kia, chính ta từng chịu khổ nữ tự hậu viện lục đục nhau, cho nên tuyệt đối không để con mình giống ta.
Dù sao nuôi thêm hai người rảnh rỗi nữa thôi, xử trí các nàng thế nào, do Vương phi làm chủ, nhưng đừng để người ngoài phát hiện."
Tương Nam vương nói một câu, quét sạch uất ức trong lòng Cố Chi Thu, thậm chí có chút mừng thầm.
Lần này Tương Nam vương nói, đã hứa hẹn chỉ có một mình nàng ta, bảo sao nàng ta không vui?
Dăm ba câu đã dỗ Cố Chi Thu vui vẻ ra mặt, chỉ có thể nói vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Đương nhiên, Tương Nam vương nói ra không phải để dỗ Cố Chi Thu, hắn thật sự định làm thế.
Hắn từ nhỏ đã sống trong lục đục hậu viện, nhìn thấy hết, thê thiếp đông mới là nguồn cơn gia đình không yên, cho nên hắn chưa từng có ý định biến vương phủ của mình thành như thế.
Cho dù không phải Cố Chi Thu, hắn cũng chỉ định cưới một vương phi.
Hắn cưới Cố Chi Thu để qua mặt Hoàng Thượng, túm lại cũng là lợi dụng.
Càng chưa nói, Cố gia còn có ơn cứu mạng.
Cho nên hắn sẽ đối đãi Cố Chi Thu thật tốt, không liên quan đến tình yêu, chỉ có trách nhiệm.
Tương Nam vương thông minh cỡ nào, qua một đoạn thời gian, đã thăm dò ra tính cách Cố Chi Thu, nàng ta đảo con ngươi một vòng, đã biết nàng ta định làm gì.
Trẻ con đùa giỡn thì cứ đi theo nàng đi, dù sao một Vương phi ngốc nghếch là thứ Hoàng Thượng muốn thấy.
Còn nếu nàng ta phạm lỗi lớn, hắn sẽ kịp thời ngăn chặn trước khi xảy ra.
Hắn thả một con mắt bên người Cố Chi Thu, tùy thời nắm rõ hành động của nàng, không chạy đi đâu được.
Quy củ vương phủ cũng rất khắt khe, có ma ma giáo dưỡng nhìn chằm chằm, Cố Chi Thu bị bắt ở hậu viện, không dám gây ra sóng to gió lớn gì.
Trong vương phủ bum ba la bum, bên ngoài vương phủ gió êm sóng lặng, Lâm Tô thấy cảnh tượng kì lạ này, chỉ có thể cảm thán núi cao còn có núi cao hơn.
Chỉ có nam chính mới ngăn được nữ chính.
Nguyên Đỉnh năm hai mươi hai, Nguyên Đỉnh Đế chết bệnh, Thái tử gần bảy tuổi kế vị, tiên đế ủy thác Tương Nam vương, phong làm Nhiếp Chính vương.
Nhiếp Chính vương dưới một người trên vạn người, quyền thế ngập trời.
Theo đó Cố gia cũng được nước lên thuyền lên.
Ba anh em Đại Tráng, lại thêm Trụ Tử, bốn anh em Cố gia, hai Trạng Nguyên, một Thám Hoa, Tam Tráng bình thường nhất cũng là Nhị giáp tiến sĩ.
Tuy xuất thân nông dân, nhưng bốn anh em liên hợp với nhau, lực lượng không thể khinh thường, dần dần đứng vững gót chân trên triều.
Tiểu Bảo tam phòng dù thông minh, đầu óc linh hoạt, nhưng trước giờ không thích học, thi mấy lần đều không đậu đồng sinh, Tôn thị không ôm hi vọng với nó nữa, ngược lại đặt hi vọng lên người con trai nhỏ.
Lâm Tô nhìn ra Tiểu Bảo có thiên phú trên phương diện làm ăn, tự mình dạy bảo một phen, định để nó sau này tiếp nhận gia nghiệp.
Bọn nhỏ dần lớn lên, Lâm Tô lại ngày càng già đi.
Không gian của cô không có linh tuyền, không có linh đan diệu dược thay đổi kinh tủy, đến cả luyện võ vì lớn tuổi mà tiến triển chậm chạp, cho nên chỉ có thể tuân theo tự nhiên, chậm rãi già đi.
Bảy mươi bảy tuổi, ở cổ đại đã xem là thọ.
Lúc Đại Tráng ngồi lên quan Nhất phẩm, cho cô cáo mệnh nhất phẩm, Lâm Tô cười vĩnh biệt cõi đời.
Lúc này anh em Cố gia đã trưởng thành thành cây đại thụ che trời trên triều, Tiểu Bảo cũng giúp Cố gia buôn bán phát triển.
Chắt trai chắt gái đời thứ tư liên tiếp sinh ra, đệ tứ cùng đường, gia tộc thịnh vượng.
Đến cả nữ chính trong vương phủ, cũng sinh hạ một nam một nữ.
Làm mẹ rồi, Cố Chi Thu cũng chững chạc hơn nhiều, đương nhiên, một phần cũng do nàng ta không thuê nhũ mẫu, muốn tự mình chăm sóc con cái.
Nàng ta ngại nhũ mẫu nuôi con, sau này con cái không thân với nàng.
Nhưng chăm sóc con cái là chuyện cực kỳ vất vả, cho dù có hạ nhân bên cạnh hiệp trợ, đến khi làm mẹ, cũng không đỡ hơn bao nhiêu.
Cho nên, không có thời gian chơi đùa lung tung.
Tương Nam vương vì thái độ với con cái của nàng, nhìn nàng ta bằng con mắt khác, loại tình cảm hết mình vì con cái, là thứ hắn ao ước mà không có được, bây giờ thứ như thương con nhưng không biết thể hiện, lại thấy được trên người Vương phi thích làm loạn.
Mà đối với Cố Chi Thu mà nói, nàng ta cảm thấy hành trình xuyên qua này không tệ.
Dù lúc mới đến chịu khổ không ít, nhưng rất nhanh gia đình giàu lên, ba mẹ anh chị em đối xử với nàng ta không tệ, đến cả bà nội hay mắng nàng cũng là khẩu xà tâm phật.
Sau khi lớn lên lại thuận lợi gả cho người mình thích, còn sinh ra một đôi trai gái đáng yêu.
Trượng phu đối với nàng toàn tâm toàn ý, dưới tình huống lớn lên ở cổ đại tam thê tứ thiếp, kiên trì một đời một kiếp một đôi người với nàng.
Điều này ở hiện đại cũng khó làm được, huống chi ở cổ đại? Cho nên nàng rất hài lòng.
Tiếc nuối duy nhất, có lẽ nàng ta thật sự không có thiên phú trên phương diện làm ăn.
...!
EDIT: morticia – Wattpad.
Lúc Lâm Tô trở lại không gian hệ thống, vừa lúc thấy 003 vẽ vẽ viết viết gì đó trên giấy, chân mày nhíu lại sắp kẹp chết ruồi.
"Sao vậy? Vẫn không được?"
003 chậm rãi đi tới, "ừ" một tiếng.
Lâm Tô đã thành thói quen, không hỏi nhiều, "Đúng rồi, thế giới này kết thúc rồi, cho ta xem nguyên tác cái đi? Ta thật sự rất hiếu kỳ —— nữ chính không có não nếu không có ta chùi đít phía sau, làm sao sống được đến kết!"
003 đưa tay ra búng, kịch bản đã truyền vào đầu Lâm Tô.
Ban đầu lúc Lâm Tô xuyên qua, Tam Nha hôn mê, Lý thị cầu xin bà lão cứu Tam Nha, người kia không phải Lâm Tô, tự nhiên không chút lưu tình từ chối.
Lý thị không thể trơ mắt nhìn con gái chết, thế là lén lẻn vào phòng bà lão lấy tiền.
Không tìm được túi tiền, chỉ tìm được hộp trang sức của bà lão, cho nên nàng chọn một đôi khuyên tai ngọc không quý, định đi đổi tiền chữa bệnh cho con gái.
Sau đó đôi khuyên tai ngọc này bị Tam Nha vô tình nhỏ máu vào, bay vào đầu nàng biến mất không thấy nữa.
Lý thị tìm không thấy còn tưởng khuyên tai bị mất trộm, nhưng may mắn con gái tỉnh lại, không cần mời đại phu.
Sau đó nữ chính xuyên không, phát hiện không gian.
Bà lão phát hiện khuyên tai ngọc của mình bị trộm, náo loạn một trận.
Tìm không thấy nữa, cùng đành từ bỏ.
Từ miệng chị gái nữ chính biết được, nguyên chủ chết vì bà lão không cho tiền cứu người, cho nên âm thầm thề báo thù.
Ba lần bốn lượt thiết kế để người trong thôn thấy rõ bộ mặt thật của bà lão, về sau bà lão mất hết danh tiếng, Cố gia cũng bị người trong thôn chế giễu.
Mà Cố Chi Thu thì sao, nàng có không gian, không lo ăn lo uống, cũng không định để bà lão bóc lột, bị bác cả chú út hút máu, cho nên dụ ba mẹ náo chuyện phân nhà.
Sau khi phân nhà Tam Nha mang theo người nhà đi bán bánh bao, kiếm được tiền rồi thì chạy tới huyện thành mở cửa hàng, lại đến thành Thanh Sơn mở tửu lâu...!Một đường hùng hùng hổ hổ, xuôi nước xuôi gió.
Mà bác cả chú út và bà nội, vẫn ở lại nông thôn, qua đoạn thời gian ăn bữa nay lo bữa mai.
Bà lão mất đi tư thái uy nghiêm, vốn sống nhờ nhà đại phòng, sau bà lão tìm đường chết lén trợ cấp con trai nhỏ, bị Vương thị đuổi ra khỏi nhà, tự sinh tự diệt, kết cục vô cùng thê thảm.
Mấy người Đại Tráng, không có tiền đi học, theo cha chú, cả đời làm đất làm ruộng, thậm chí vì nghèo khổ, tuổi lớn rồi vẫn không lấy được vợ.
Lúc nữ chính ở thành Thanh Sơn cứu được nam chính bị đuổi giết.
Nàng có không gian, trực tiếp giấu người trong không gian.
Lúc đó nam chính còn đang đổ máu, máu tươi nhuộm đỏ đất trong không gian, sau đó trí não hắn thông với không gian.
Cho dù ở nơi nào, chỉ cần hắn nghĩ đến nữ chính, liền tiến vào không gian.
Kiểu liên hệ thế này, để nam nữ chính trải qua rất nhiều chuyện.
Trong lúc nam chính gặp khó khăn nhất, từ đầu đến cuối luôn có nữ chính làm bạn.
Lâu ngày sinh tình, cho nên nam chính toàn tâm toàn ý ở bên cạnh nàng, âm thầm giải quyết hết chuyện yêu ma quỷ quái, chuyện làm ăn của nữ chính luôn thuận buồm xuôi gió.
Về sau không để ý gì nữa cầu Hoàng Thượng tứ hôn, nghênh nàng vào cửa...!
Tóm lại, nếu không có Lâm Tô chặn ngang một chân, toàn thế giới phối hợp với nữ chính, toàn thể hạ thấp chỉ số IQ, nữ chính làm bất kể chuyện gì phi logic đều không một ai dị nghị.
Không mang theo đầu óc đúng là thoải mái, nhưng tiểu thuyết vẫn là tiểu thuyết, đọc để giải tỏa stress mà?
Cho nên Lâm Tô thật sự không biết 003 bắt cô đi làm mấy chuyện này làm gì, nhân vật chính kết HE lại nhất định phải thay đổi kết cục của người ta, rốt cuộc là vì cái gì?
"Vì sao? Tại sao?" 003 ghé vào mặt cô, trừng căng cả mắt, kỳ quái hỏi.
Thì ra Lâm Tô không tự chủ buột miệng hỏi ra, cô làm như không thèm để ý nói, "Không có gì, thế giới tiếp theo là gì?"
003 cúi đầu, "Sao phải vội thế? Không nghỉ ngơi chút à?" Một mình nó ở không gian rất chán.
Lâm Tô lắc đầu, "Không cần, nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ tốt hơn chứ?" Nó muốn tìm nhân vật chính thích hợp nhất, cô mặc kệ, mắc gì phải lãng phí thời gian để nghỉ ngơi.
Sau khi Lâm Tô đi, 003 nói một mình, "Ngộ nghĩnh, vì sao nàng ta phải hoàn thành nhiệm vụ sớm? Không lẽ không biết làm nhiệm vụ càng nhiều, có nhiều chỗ tốt hơn à? Ủa? Không lẽ mình chưa nói?"
*
Thời điểm Lâm Tô tỉnh lại, là ở trong một căn phòng màu trắng, bài trí rất có hương vị khoa học kỹ thuật, khiến Lâm Tô cảm thấy lạ lẫm.
Nhưng tiếp nhận ký ức của nguyên chủ, đã biết bản thân đến thế giới khoa học kỹ thật.
Bây giờ là Lịch Tinh Tú năm 4118, so với thế giới cổ đại trước, trình độ khoa học kỹ thuật cách nhau hơn ba nghìn năm.
Lâm Tô cảm thấy công việc này cũng không tồi, có thể vượt ngang thời gian, một phút trước còn ở cổ đại, một phút sau đã bước vào tinh tú.
Nguyên chủ là học sinh ở trường liên minh tinh tế quân, vốn là nhân tài chế tạo cơ giáp chuyên nghiệp, nhưng vì thành tích không tốt, bị chuyển chuyên ngành.
Chế độ trường quân đội cực kỳ khắc nghiệt, nhất là hai ngành cơ giáp chiến đấu và chế tạo cơ giáp, vì cạnh tranh kịch liệt, cho nên luôn có chế tài đào thải.
Ba tên cuối mỗi học kỳ, sẽ bị chuyển chuyên ngành.
Không biết nguyên chủ cam chịu hay thế nào, trực tiếp chuyển đến ngành nghệ thuật.
Ngành nghệ thuật trong trường quân đội, là gân gà, công dụng là mạ vàng cho đám công tử tư chất kém, mặc dù cũng cầm văn bằng trường liên minh quân đội, nhưng thật ra nghe đến ngành nghệ thuật, ai cũng biết là chuyện gì.
Cho nên văn bằng ngành này không được đánh giá cao, nhưng chỉ có mấy công tử nhà giàu mới được vào, tốt nghiệp xong thì không cần cái bằng này nữa, chỉ là lớp mạ vàng thôi.
May mắn là, nguyên chủ chọn lớp âm nhạc, đối với Lâm Tô mà nói, không có thứ gì thích hợp với cô hơn "âm".
.
"...! Chỉ là hai nữ tử thôi, Hoàng Thượng cho người đưa tới, không cho danh phận, ý tứ là để ta tự mình xử lí.
Nếu ta đưa người hồi cung là kháng chỉ, vứt mặt mũi Hoàng Thượng.
Vương phi thông cảm chút, nàng cũng biết ta sẽ không thu hai người kia, chính ta từng chịu khổ nữ tự hậu viện lục đục nhau, cho nên tuyệt đối không để con mình giống ta.
Dù sao nuôi thêm hai người rảnh rỗi nữa thôi, xử trí các nàng thế nào, do Vương phi làm chủ, nhưng đừng để người ngoài phát hiện."
Tương Nam vương nói một câu, quét sạch uất ức trong lòng Cố Chi Thu, thậm chí có chút mừng thầm.
Lần này Tương Nam vương nói, đã hứa hẹn chỉ có một mình nàng ta, bảo sao nàng ta không vui?
Dăm ba câu đã dỗ Cố Chi Thu vui vẻ ra mặt, chỉ có thể nói vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Đương nhiên, Tương Nam vương nói ra không phải để dỗ Cố Chi Thu, hắn thật sự định làm thế.
Hắn từ nhỏ đã sống trong lục đục hậu viện, nhìn thấy hết, thê thiếp đông mới là nguồn cơn gia đình không yên, cho nên hắn chưa từng có ý định biến vương phủ của mình thành như thế.
Cho dù không phải Cố Chi Thu, hắn cũng chỉ định cưới một vương phi.
Hắn cưới Cố Chi Thu để qua mặt Hoàng Thượng, túm lại cũng là lợi dụng.
Càng chưa nói, Cố gia còn có ơn cứu mạng.
Cho nên hắn sẽ đối đãi Cố Chi Thu thật tốt, không liên quan đến tình yêu, chỉ có trách nhiệm.
Tương Nam vương thông minh cỡ nào, qua một đoạn thời gian, đã thăm dò ra tính cách Cố Chi Thu, nàng ta đảo con ngươi một vòng, đã biết nàng ta định làm gì.
Trẻ con đùa giỡn thì cứ đi theo nàng đi, dù sao một Vương phi ngốc nghếch là thứ Hoàng Thượng muốn thấy.
Còn nếu nàng ta phạm lỗi lớn, hắn sẽ kịp thời ngăn chặn trước khi xảy ra.
Hắn thả một con mắt bên người Cố Chi Thu, tùy thời nắm rõ hành động của nàng, không chạy đi đâu được.
Quy củ vương phủ cũng rất khắt khe, có ma ma giáo dưỡng nhìn chằm chằm, Cố Chi Thu bị bắt ở hậu viện, không dám gây ra sóng to gió lớn gì.
Trong vương phủ bum ba la bum, bên ngoài vương phủ gió êm sóng lặng, Lâm Tô thấy cảnh tượng kì lạ này, chỉ có thể cảm thán núi cao còn có núi cao hơn.
Chỉ có nam chính mới ngăn được nữ chính.
Nguyên Đỉnh năm hai mươi hai, Nguyên Đỉnh Đế chết bệnh, Thái tử gần bảy tuổi kế vị, tiên đế ủy thác Tương Nam vương, phong làm Nhiếp Chính vương.
Nhiếp Chính vương dưới một người trên vạn người, quyền thế ngập trời.
Theo đó Cố gia cũng được nước lên thuyền lên.
Ba anh em Đại Tráng, lại thêm Trụ Tử, bốn anh em Cố gia, hai Trạng Nguyên, một Thám Hoa, Tam Tráng bình thường nhất cũng là Nhị giáp tiến sĩ.
Tuy xuất thân nông dân, nhưng bốn anh em liên hợp với nhau, lực lượng không thể khinh thường, dần dần đứng vững gót chân trên triều.
Tiểu Bảo tam phòng dù thông minh, đầu óc linh hoạt, nhưng trước giờ không thích học, thi mấy lần đều không đậu đồng sinh, Tôn thị không ôm hi vọng với nó nữa, ngược lại đặt hi vọng lên người con trai nhỏ.
Lâm Tô nhìn ra Tiểu Bảo có thiên phú trên phương diện làm ăn, tự mình dạy bảo một phen, định để nó sau này tiếp nhận gia nghiệp.
Bọn nhỏ dần lớn lên, Lâm Tô lại ngày càng già đi.
Không gian của cô không có linh tuyền, không có linh đan diệu dược thay đổi kinh tủy, đến cả luyện võ vì lớn tuổi mà tiến triển chậm chạp, cho nên chỉ có thể tuân theo tự nhiên, chậm rãi già đi.
Bảy mươi bảy tuổi, ở cổ đại đã xem là thọ.
Lúc Đại Tráng ngồi lên quan Nhất phẩm, cho cô cáo mệnh nhất phẩm, Lâm Tô cười vĩnh biệt cõi đời.
Lúc này anh em Cố gia đã trưởng thành thành cây đại thụ che trời trên triều, Tiểu Bảo cũng giúp Cố gia buôn bán phát triển.
Chắt trai chắt gái đời thứ tư liên tiếp sinh ra, đệ tứ cùng đường, gia tộc thịnh vượng.
Đến cả nữ chính trong vương phủ, cũng sinh hạ một nam một nữ.
Làm mẹ rồi, Cố Chi Thu cũng chững chạc hơn nhiều, đương nhiên, một phần cũng do nàng ta không thuê nhũ mẫu, muốn tự mình chăm sóc con cái.
Nàng ta ngại nhũ mẫu nuôi con, sau này con cái không thân với nàng.
Nhưng chăm sóc con cái là chuyện cực kỳ vất vả, cho dù có hạ nhân bên cạnh hiệp trợ, đến khi làm mẹ, cũng không đỡ hơn bao nhiêu.
Cho nên, không có thời gian chơi đùa lung tung.
Tương Nam vương vì thái độ với con cái của nàng, nhìn nàng ta bằng con mắt khác, loại tình cảm hết mình vì con cái, là thứ hắn ao ước mà không có được, bây giờ thứ như thương con nhưng không biết thể hiện, lại thấy được trên người Vương phi thích làm loạn.
Mà đối với Cố Chi Thu mà nói, nàng ta cảm thấy hành trình xuyên qua này không tệ.
Dù lúc mới đến chịu khổ không ít, nhưng rất nhanh gia đình giàu lên, ba mẹ anh chị em đối xử với nàng ta không tệ, đến cả bà nội hay mắng nàng cũng là khẩu xà tâm phật.
Sau khi lớn lên lại thuận lợi gả cho người mình thích, còn sinh ra một đôi trai gái đáng yêu.
Trượng phu đối với nàng toàn tâm toàn ý, dưới tình huống lớn lên ở cổ đại tam thê tứ thiếp, kiên trì một đời một kiếp một đôi người với nàng.
Điều này ở hiện đại cũng khó làm được, huống chi ở cổ đại? Cho nên nàng rất hài lòng.
Tiếc nuối duy nhất, có lẽ nàng ta thật sự không có thiên phú trên phương diện làm ăn.
...!
EDIT: morticia – Wattpad.
Lúc Lâm Tô trở lại không gian hệ thống, vừa lúc thấy 003 vẽ vẽ viết viết gì đó trên giấy, chân mày nhíu lại sắp kẹp chết ruồi.
"Sao vậy? Vẫn không được?"
003 chậm rãi đi tới, "ừ" một tiếng.
Lâm Tô đã thành thói quen, không hỏi nhiều, "Đúng rồi, thế giới này kết thúc rồi, cho ta xem nguyên tác cái đi? Ta thật sự rất hiếu kỳ —— nữ chính không có não nếu không có ta chùi đít phía sau, làm sao sống được đến kết!"
003 đưa tay ra búng, kịch bản đã truyền vào đầu Lâm Tô.
Ban đầu lúc Lâm Tô xuyên qua, Tam Nha hôn mê, Lý thị cầu xin bà lão cứu Tam Nha, người kia không phải Lâm Tô, tự nhiên không chút lưu tình từ chối.
Lý thị không thể trơ mắt nhìn con gái chết, thế là lén lẻn vào phòng bà lão lấy tiền.
Không tìm được túi tiền, chỉ tìm được hộp trang sức của bà lão, cho nên nàng chọn một đôi khuyên tai ngọc không quý, định đi đổi tiền chữa bệnh cho con gái.
Sau đó đôi khuyên tai ngọc này bị Tam Nha vô tình nhỏ máu vào, bay vào đầu nàng biến mất không thấy nữa.
Lý thị tìm không thấy còn tưởng khuyên tai bị mất trộm, nhưng may mắn con gái tỉnh lại, không cần mời đại phu.
Sau đó nữ chính xuyên không, phát hiện không gian.
Bà lão phát hiện khuyên tai ngọc của mình bị trộm, náo loạn một trận.
Tìm không thấy nữa, cùng đành từ bỏ.
Từ miệng chị gái nữ chính biết được, nguyên chủ chết vì bà lão không cho tiền cứu người, cho nên âm thầm thề báo thù.
Ba lần bốn lượt thiết kế để người trong thôn thấy rõ bộ mặt thật của bà lão, về sau bà lão mất hết danh tiếng, Cố gia cũng bị người trong thôn chế giễu.
Mà Cố Chi Thu thì sao, nàng có không gian, không lo ăn lo uống, cũng không định để bà lão bóc lột, bị bác cả chú út hút máu, cho nên dụ ba mẹ náo chuyện phân nhà.
Sau khi phân nhà Tam Nha mang theo người nhà đi bán bánh bao, kiếm được tiền rồi thì chạy tới huyện thành mở cửa hàng, lại đến thành Thanh Sơn mở tửu lâu...!Một đường hùng hùng hổ hổ, xuôi nước xuôi gió.
Mà bác cả chú út và bà nội, vẫn ở lại nông thôn, qua đoạn thời gian ăn bữa nay lo bữa mai.
Bà lão mất đi tư thái uy nghiêm, vốn sống nhờ nhà đại phòng, sau bà lão tìm đường chết lén trợ cấp con trai nhỏ, bị Vương thị đuổi ra khỏi nhà, tự sinh tự diệt, kết cục vô cùng thê thảm.
Mấy người Đại Tráng, không có tiền đi học, theo cha chú, cả đời làm đất làm ruộng, thậm chí vì nghèo khổ, tuổi lớn rồi vẫn không lấy được vợ.
Lúc nữ chính ở thành Thanh Sơn cứu được nam chính bị đuổi giết.
Nàng có không gian, trực tiếp giấu người trong không gian.
Lúc đó nam chính còn đang đổ máu, máu tươi nhuộm đỏ đất trong không gian, sau đó trí não hắn thông với không gian.
Cho dù ở nơi nào, chỉ cần hắn nghĩ đến nữ chính, liền tiến vào không gian.
Kiểu liên hệ thế này, để nam nữ chính trải qua rất nhiều chuyện.
Trong lúc nam chính gặp khó khăn nhất, từ đầu đến cuối luôn có nữ chính làm bạn.
Lâu ngày sinh tình, cho nên nam chính toàn tâm toàn ý ở bên cạnh nàng, âm thầm giải quyết hết chuyện yêu ma quỷ quái, chuyện làm ăn của nữ chính luôn thuận buồm xuôi gió.
Về sau không để ý gì nữa cầu Hoàng Thượng tứ hôn, nghênh nàng vào cửa...!
Tóm lại, nếu không có Lâm Tô chặn ngang một chân, toàn thế giới phối hợp với nữ chính, toàn thể hạ thấp chỉ số IQ, nữ chính làm bất kể chuyện gì phi logic đều không một ai dị nghị.
Không mang theo đầu óc đúng là thoải mái, nhưng tiểu thuyết vẫn là tiểu thuyết, đọc để giải tỏa stress mà?
Cho nên Lâm Tô thật sự không biết 003 bắt cô đi làm mấy chuyện này làm gì, nhân vật chính kết HE lại nhất định phải thay đổi kết cục của người ta, rốt cuộc là vì cái gì?
"Vì sao? Tại sao?" 003 ghé vào mặt cô, trừng căng cả mắt, kỳ quái hỏi.
Thì ra Lâm Tô không tự chủ buột miệng hỏi ra, cô làm như không thèm để ý nói, "Không có gì, thế giới tiếp theo là gì?"
003 cúi đầu, "Sao phải vội thế? Không nghỉ ngơi chút à?" Một mình nó ở không gian rất chán.
Lâm Tô lắc đầu, "Không cần, nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ tốt hơn chứ?" Nó muốn tìm nhân vật chính thích hợp nhất, cô mặc kệ, mắc gì phải lãng phí thời gian để nghỉ ngơi.
Sau khi Lâm Tô đi, 003 nói một mình, "Ngộ nghĩnh, vì sao nàng ta phải hoàn thành nhiệm vụ sớm? Không lẽ không biết làm nhiệm vụ càng nhiều, có nhiều chỗ tốt hơn à? Ủa? Không lẽ mình chưa nói?"
*
Thời điểm Lâm Tô tỉnh lại, là ở trong một căn phòng màu trắng, bài trí rất có hương vị khoa học kỹ thuật, khiến Lâm Tô cảm thấy lạ lẫm.
Nhưng tiếp nhận ký ức của nguyên chủ, đã biết bản thân đến thế giới khoa học kỹ thật.
Bây giờ là Lịch Tinh Tú năm 4118, so với thế giới cổ đại trước, trình độ khoa học kỹ thuật cách nhau hơn ba nghìn năm.
Lâm Tô cảm thấy công việc này cũng không tồi, có thể vượt ngang thời gian, một phút trước còn ở cổ đại, một phút sau đã bước vào tinh tú.
Nguyên chủ là học sinh ở trường liên minh tinh tế quân, vốn là nhân tài chế tạo cơ giáp chuyên nghiệp, nhưng vì thành tích không tốt, bị chuyển chuyên ngành.
Chế độ trường quân đội cực kỳ khắc nghiệt, nhất là hai ngành cơ giáp chiến đấu và chế tạo cơ giáp, vì cạnh tranh kịch liệt, cho nên luôn có chế tài đào thải.
Ba tên cuối mỗi học kỳ, sẽ bị chuyển chuyên ngành.
Không biết nguyên chủ cam chịu hay thế nào, trực tiếp chuyển đến ngành nghệ thuật.
Ngành nghệ thuật trong trường quân đội, là gân gà, công dụng là mạ vàng cho đám công tử tư chất kém, mặc dù cũng cầm văn bằng trường liên minh quân đội, nhưng thật ra nghe đến ngành nghệ thuật, ai cũng biết là chuyện gì.
Cho nên văn bằng ngành này không được đánh giá cao, nhưng chỉ có mấy công tử nhà giàu mới được vào, tốt nghiệp xong thì không cần cái bằng này nữa, chỉ là lớp mạ vàng thôi.
May mắn là, nguyên chủ chọn lớp âm nhạc, đối với Lâm Tô mà nói, không có thứ gì thích hợp với cô hơn "âm".
.
Danh sách chương