EDIT: morticia – Wattpad.
Hai năm trước từ khi tiết mục tuyển chọn《Giọng Ca Hay Nhất Tinh Tế》 nổi lên, kỳ nghỉ hè mỗi năm đúng hẹn phát sóng.
Nhưng chỉ mùa một hot, không còn quán quân nổi đỏ người nữa.
Hai quán quân mùa sau biểu hiện bình thường, không ai sánh được với Lâm Kỳ.
Nhưng mà, sự tồn tại của Lâm Kỳ là một truyền kỳ, ai dám so với anh ta?
Giọng Ca Hay Nhất càng ngày càng tệ, đây là trạng thái bình thường so với đại đa số tiết mục khác, nhưng tổ tiết mục không muốn từ bỏ, cho nên năm nay bỏ cả vốn ra mời Lâm Kỳ làm giám khảo.
Vừa đăng tin lên, hiện trường báo danh đột nhiên đông đúc hẳn, fan Lâm Kỳ không quan tâm có hát được không, đều đến tham gia náo nhiệt, dù sao cũng khó có cơ hội được gần gũi thần tượng như thế.
Nhưng đám fan nghĩ nhiều, vòng sơ tuyển giám khảo không ra mặt, nhân viên công tác sàng lọc xong mới được vào vòng đầu tiên, sau đó bọn họ mới có cơ hội gặp thần tượng.
Lúc tiến vào vòng đầu tiên, fan Lâm Kỳ đứng đầy ngoài sân khấu, chờ anh ta xuất hiện, hiện trường toàn tiếng hét, thậm chí còn có fan bất tỉnh, khung cảnh cực kỳ hỗn loạn.
Cũng từ đây nhìn ra nhân khí của Lâm Kỳ cao bao nhiêu.
Cảnh fan đông nghìn nghịt còn lên báo.
Cho nên, lúc đám người Lâm Tô vừa về, liền thấy được tin tức trên mạng.
Tô Nghiêu âm dương quái khí cảm thán một câu, "Nhiều năm như thế, cảnh còn người mất."
Mạc Hàn nói tiếp, "Ai nói không? Nếu không phải chúng ta tìm được di tích Địa Cầu, ai mà ngờ Lâm Kỳ đạo từ đầu đến cuối?"
Đám người bọn họ, trên đường du lịch, đi không mục đích, không ngờ đánh bậy đánh bạ lại phát hiện đường đến di tích cổ Địa Cầu! Bọn họ nhanh chóng báo chuyện này cho liên minh, lúc chờ đợi chuyên gia liên minh đến, bọn họ hiếu kì đi tham quan Địa Cầu cổ, dù đã trôi qua một khoảng thời gian, rất nhiều thứ bị thời gian xóa bỏ, nhưng vẫn có nhiều thứ được bảo quản rất tốt.
Vì lúc rút lui khỏi Địa Cầu, còn chuẩn bị để quay lại, cho nên có nhiều thứ được bảo quản đặc biệt.
Kể cả chút thông tin rất bình thường.
Bọn họ tò mò lật ra xem, muốn biết chuyện thời đó, xem cũng không có vấn đề, bọn họ còn phát hiện một chuyện hơi pị tởm.
Đầu tiên, 《Sứ Thanh Hoa》 và 《Pháo Hoa Chóng Tàn》 nổi tiếng ở tinh tế, bọn họ phát hiện bài hát trong di tích giống y chang hai bài hát của Lâm Kỳ!
Lúc đó bọn họ còn thấy kinh dị, không lẽ cổ nhân có trí tuệ cao siêu? Vậy mà tiên đoán được chuyện hai ngàn năm sau?!
Nhưng đến lúc xem tiếp bọn họ mới phát hiện không phải thế, hai bài kia đều do một người là Châu Kiệt Luân sáng tác, Châu Kiệt Luân là ca sĩ nổi tiếng thế kỉ 21, minh tinh, nhân vật đại biểu cho làn sóng xu hướng âm nhạc ở Hoa quốc.
Đâu đâu cũng dán poster của người ta, rất đẹp trai nga.
Không, đây không phải trọng điểm, trọng điểm là ngoại trừ hai bài hát trên, còn có mấy bài Lâm Kỳ sáng tác như 《Phá Gió Đông》, 《Tóc Như Tuyết》, 《Thất Lý Hương》...!đều giống y sì bài hát của Châu Kiệt Luân, từ nhạc đến lời không khác gì.
EDIT: morticia.
Một người là ca sĩ hai ngàn năm trước, một người là hai ngàn năm sau, cách nhau hai ngàn năm, lại thần kỳ có cùng mạch não? Có khả năng?
Lần này bọn họ còn không hiểu gì nữa? Khẳng định là Lâm Kỳ đạo Châu Kiệt Luân! Chắc Châu Kiệt Luân đoán được bài hát xuất hiện hai ngàn năm sau á? Không biết Lâm Kỳ biết được những bài này bằng cách nào, ỷ vào chưa ai từng nghe liền chiếm làm của riêng, còn viết tên mình là tác giả, thế gian còn có người mặt dày như thế!
Liên minh đối với chuyện bản quyền rất khắt khe, mọi người khinh thường hành vi đạo văn, cũng khó trách đám Lâm Niệm đột nhiên cực kỳ chán ghét Lâm Kỳ.
Bọn họ từng nghĩ có khi nào Lâm Kỳ oan không, lỡ hai người này là cùng một người thì sao? Luân hồi chuyển thế gì gì đó, cũng từng xảy ra rồi.
Lỡ Lâm Kỳ là Châu Kiệt Luân chuyển thế thì sao? Anh ta có ký ức kiếp trước, cho nên lấy những bài hát mình từng hát ra cũng miễn cưỡng chấp nhận, nhưng mà Lâm Kỳ không chỉ cùng mạch não với Châu Kiệt Luân, còn cùng mạch với Lương Tĩnh Như, Na Anh, Hứa Tung, Hứa Ngụy Châu, Trương Kiệt...!cả làng âm nhạc thời trung cổ!
Giống nhiều người như thế, bọn họ muốn tìm lí do giải thích giùm anh ta cũng khó!
Ban đầu chỉ đạo nhạc thôi đã pro lắm rồi, không ngờ phía sau còn có một mớ.
Gì mà Bạch Cư Dị, Lý Thái Bạch, Đào Uyên Minh...!thơ cổ do anh ta sáng tác, tiểu thuyết của đại thần thời trung cổ cũng do anh ta viết...!Duma, đến cả điệu múa đêm tiên hoan giao thừa cũng không tha, không biết xấu hổ nói mình biên!
Mọi người đều kinh hãi, bị da mặt dày ngang vỏ trái đất của Lâm Kỳ làm chấn kinh.
Chuyên gia đến sau cũng sợ hãi.
Chủ nhiệm sở nghiên cứu thơ văn cổ cầm một bản thơ Đường ba trăm bài, xấu hổ đỏ bừng cả mặt.
Ông rất thích thơ cổ, cảm thấy trong thơ cổ có một loại mỹ cảm đặc biệt.
Lâu lâu học đòi văn vẻ làm một hai bài, còn được người cùng sở thích gọi là thi nhân thế hệ mới.
Sau đó gặp được Lâm Kỳ, động kinh như gặp người trời, chỉ thấy những thứ anh ta làm ra mới được gọi là thơ.
Ông mừng rỡ tôn sùng người trẻ tuổi kia thành khách quý.
Bây giờ biết tất cả chỉ là đạo văn, nhớ đến những hành động trước kia của bản thân, coi cống rãnh thành thuỷ điện.
Những chuyên gia khác cùng thế, bọn họ hoặc nhiều hoặc ít bị tài hoa của Lâm Kỳ chinh phục, lúc trước tôn sùng người trẻ tuổi này bao nhiêu, bây giờ có bấy nhiêu hổ thẹn.
Cả đám bị một tên đạo văn lừa gạt, chua chát không bình thường.
Bọn họ cùng mấy người Lâm Niệm, muốn nhanh chóng vạch mặt người này, nhưng bị Lâm Tô ngăn lại, một là bây giờ bọn họ đang ở ngoài liên minh, hai là phòng ngừa anh ta không nhận nợ, phải chuẩn bị tốt một kích chí mạng, bọn họ phải sắp xếp lại chứng cứ rồi hẵn nói.
Đám người cảm thấy cô nói có lý, theo lời cô mà làm.
Bây giờ nhóm cổ vật đầu tiên được chuyển về liên minh, mấy người Lâm Niệm cũng đi về theo.
"Dù kế hoạch du lịch ba tháng bị bỏ dở, nhưng tìm được di tích Địa Cầu cũng coi như đền bù."
Lâm Tô cười không nói.
Trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp như thế, bọn họ chó ngáp phải ruồi? Tất nhiên là có cô chỉ dẫn trong bóng tối.
Mục đích chuyến đi lần này là tìm chân tướng bị che dấu.
Tìm được đương nhiên tốt, không tìm được thì cô cũng phải tạo ra cơ hội để vạch trần Lâm Kỳ!
EDIT: morticia..
Hai năm trước từ khi tiết mục tuyển chọn《Giọng Ca Hay Nhất Tinh Tế》 nổi lên, kỳ nghỉ hè mỗi năm đúng hẹn phát sóng.
Nhưng chỉ mùa một hot, không còn quán quân nổi đỏ người nữa.
Hai quán quân mùa sau biểu hiện bình thường, không ai sánh được với Lâm Kỳ.
Nhưng mà, sự tồn tại của Lâm Kỳ là một truyền kỳ, ai dám so với anh ta?
Giọng Ca Hay Nhất càng ngày càng tệ, đây là trạng thái bình thường so với đại đa số tiết mục khác, nhưng tổ tiết mục không muốn từ bỏ, cho nên năm nay bỏ cả vốn ra mời Lâm Kỳ làm giám khảo.
Vừa đăng tin lên, hiện trường báo danh đột nhiên đông đúc hẳn, fan Lâm Kỳ không quan tâm có hát được không, đều đến tham gia náo nhiệt, dù sao cũng khó có cơ hội được gần gũi thần tượng như thế.
Nhưng đám fan nghĩ nhiều, vòng sơ tuyển giám khảo không ra mặt, nhân viên công tác sàng lọc xong mới được vào vòng đầu tiên, sau đó bọn họ mới có cơ hội gặp thần tượng.
Lúc tiến vào vòng đầu tiên, fan Lâm Kỳ đứng đầy ngoài sân khấu, chờ anh ta xuất hiện, hiện trường toàn tiếng hét, thậm chí còn có fan bất tỉnh, khung cảnh cực kỳ hỗn loạn.
Cũng từ đây nhìn ra nhân khí của Lâm Kỳ cao bao nhiêu.
Cảnh fan đông nghìn nghịt còn lên báo.
Cho nên, lúc đám người Lâm Tô vừa về, liền thấy được tin tức trên mạng.
Tô Nghiêu âm dương quái khí cảm thán một câu, "Nhiều năm như thế, cảnh còn người mất."
Mạc Hàn nói tiếp, "Ai nói không? Nếu không phải chúng ta tìm được di tích Địa Cầu, ai mà ngờ Lâm Kỳ đạo từ đầu đến cuối?"
Đám người bọn họ, trên đường du lịch, đi không mục đích, không ngờ đánh bậy đánh bạ lại phát hiện đường đến di tích cổ Địa Cầu! Bọn họ nhanh chóng báo chuyện này cho liên minh, lúc chờ đợi chuyên gia liên minh đến, bọn họ hiếu kì đi tham quan Địa Cầu cổ, dù đã trôi qua một khoảng thời gian, rất nhiều thứ bị thời gian xóa bỏ, nhưng vẫn có nhiều thứ được bảo quản rất tốt.
Vì lúc rút lui khỏi Địa Cầu, còn chuẩn bị để quay lại, cho nên có nhiều thứ được bảo quản đặc biệt.
Kể cả chút thông tin rất bình thường.
Bọn họ tò mò lật ra xem, muốn biết chuyện thời đó, xem cũng không có vấn đề, bọn họ còn phát hiện một chuyện hơi pị tởm.
Đầu tiên, 《Sứ Thanh Hoa》 và 《Pháo Hoa Chóng Tàn》 nổi tiếng ở tinh tế, bọn họ phát hiện bài hát trong di tích giống y chang hai bài hát của Lâm Kỳ!
Lúc đó bọn họ còn thấy kinh dị, không lẽ cổ nhân có trí tuệ cao siêu? Vậy mà tiên đoán được chuyện hai ngàn năm sau?!
Nhưng đến lúc xem tiếp bọn họ mới phát hiện không phải thế, hai bài kia đều do một người là Châu Kiệt Luân sáng tác, Châu Kiệt Luân là ca sĩ nổi tiếng thế kỉ 21, minh tinh, nhân vật đại biểu cho làn sóng xu hướng âm nhạc ở Hoa quốc.
Đâu đâu cũng dán poster của người ta, rất đẹp trai nga.
Không, đây không phải trọng điểm, trọng điểm là ngoại trừ hai bài hát trên, còn có mấy bài Lâm Kỳ sáng tác như 《Phá Gió Đông》, 《Tóc Như Tuyết》, 《Thất Lý Hương》...!đều giống y sì bài hát của Châu Kiệt Luân, từ nhạc đến lời không khác gì.
EDIT: morticia.
Một người là ca sĩ hai ngàn năm trước, một người là hai ngàn năm sau, cách nhau hai ngàn năm, lại thần kỳ có cùng mạch não? Có khả năng?
Lần này bọn họ còn không hiểu gì nữa? Khẳng định là Lâm Kỳ đạo Châu Kiệt Luân! Chắc Châu Kiệt Luân đoán được bài hát xuất hiện hai ngàn năm sau á? Không biết Lâm Kỳ biết được những bài này bằng cách nào, ỷ vào chưa ai từng nghe liền chiếm làm của riêng, còn viết tên mình là tác giả, thế gian còn có người mặt dày như thế!
Liên minh đối với chuyện bản quyền rất khắt khe, mọi người khinh thường hành vi đạo văn, cũng khó trách đám Lâm Niệm đột nhiên cực kỳ chán ghét Lâm Kỳ.
Bọn họ từng nghĩ có khi nào Lâm Kỳ oan không, lỡ hai người này là cùng một người thì sao? Luân hồi chuyển thế gì gì đó, cũng từng xảy ra rồi.
Lỡ Lâm Kỳ là Châu Kiệt Luân chuyển thế thì sao? Anh ta có ký ức kiếp trước, cho nên lấy những bài hát mình từng hát ra cũng miễn cưỡng chấp nhận, nhưng mà Lâm Kỳ không chỉ cùng mạch não với Châu Kiệt Luân, còn cùng mạch với Lương Tĩnh Như, Na Anh, Hứa Tung, Hứa Ngụy Châu, Trương Kiệt...!cả làng âm nhạc thời trung cổ!
Giống nhiều người như thế, bọn họ muốn tìm lí do giải thích giùm anh ta cũng khó!
Ban đầu chỉ đạo nhạc thôi đã pro lắm rồi, không ngờ phía sau còn có một mớ.
Gì mà Bạch Cư Dị, Lý Thái Bạch, Đào Uyên Minh...!thơ cổ do anh ta sáng tác, tiểu thuyết của đại thần thời trung cổ cũng do anh ta viết...!Duma, đến cả điệu múa đêm tiên hoan giao thừa cũng không tha, không biết xấu hổ nói mình biên!
Mọi người đều kinh hãi, bị da mặt dày ngang vỏ trái đất của Lâm Kỳ làm chấn kinh.
Chuyên gia đến sau cũng sợ hãi.
Chủ nhiệm sở nghiên cứu thơ văn cổ cầm một bản thơ Đường ba trăm bài, xấu hổ đỏ bừng cả mặt.
Ông rất thích thơ cổ, cảm thấy trong thơ cổ có một loại mỹ cảm đặc biệt.
Lâu lâu học đòi văn vẻ làm một hai bài, còn được người cùng sở thích gọi là thi nhân thế hệ mới.
Sau đó gặp được Lâm Kỳ, động kinh như gặp người trời, chỉ thấy những thứ anh ta làm ra mới được gọi là thơ.
Ông mừng rỡ tôn sùng người trẻ tuổi kia thành khách quý.
Bây giờ biết tất cả chỉ là đạo văn, nhớ đến những hành động trước kia của bản thân, coi cống rãnh thành thuỷ điện.
Những chuyên gia khác cùng thế, bọn họ hoặc nhiều hoặc ít bị tài hoa của Lâm Kỳ chinh phục, lúc trước tôn sùng người trẻ tuổi này bao nhiêu, bây giờ có bấy nhiêu hổ thẹn.
Cả đám bị một tên đạo văn lừa gạt, chua chát không bình thường.
Bọn họ cùng mấy người Lâm Niệm, muốn nhanh chóng vạch mặt người này, nhưng bị Lâm Tô ngăn lại, một là bây giờ bọn họ đang ở ngoài liên minh, hai là phòng ngừa anh ta không nhận nợ, phải chuẩn bị tốt một kích chí mạng, bọn họ phải sắp xếp lại chứng cứ rồi hẵn nói.
Đám người cảm thấy cô nói có lý, theo lời cô mà làm.
Bây giờ nhóm cổ vật đầu tiên được chuyển về liên minh, mấy người Lâm Niệm cũng đi về theo.
"Dù kế hoạch du lịch ba tháng bị bỏ dở, nhưng tìm được di tích Địa Cầu cũng coi như đền bù."
Lâm Tô cười không nói.
Trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp như thế, bọn họ chó ngáp phải ruồi? Tất nhiên là có cô chỉ dẫn trong bóng tối.
Mục đích chuyến đi lần này là tìm chân tướng bị che dấu.
Tìm được đương nhiên tốt, không tìm được thì cô cũng phải tạo ra cơ hội để vạch trần Lâm Kỳ!
EDIT: morticia..
Danh sách chương