“Tới.”
Mô tô dừng lại bên lề đường, lúc này, Độc Cô Vô Song liền có chút luống cuống tay chân xuống xe, đem nón bảo hộ tháo ra.

Đồng thời, cũng đem tin tức tố thu lại, không để lộ chút sơ hở nào.
Không hề chú ý tới biểu hiện khác lạ của hắn, lúc này, Kỉ Tình đã đứng ở bên đường, nhìn về một nơi đèn đuốc sáng trưng, ồn ào náo nhiệt ở đằng xa.
“Khu chợ đêm?” Từ nhỏ đến lớn, mặc dù chưa từng đến qua nơi này, nhưng sự hiểu biết của Độc Cô Vô Song rõ ràng là không thấp.

Ngay tức khắc liền đoán được ý đồ của Kỉ Tình.
Y đây rõ ràng là muốn dẫn hắn đi dạo chợ đêm.

Quả nhiên, đúng như Độc Cô Vô Song suy nghĩ, lúc này, Kỉ Tình cũng đã chủ động nắm lấy cổ tay hắn, kéo về trước :“Chúng ta đi thôi.

Trước mười giờ tối, tôi sẽ đưa cậu về nhà.”
Nhìn bóng lưng thẳng tắp của người trước mặt, bất giác, Độc Cô Vô Song lại có chút muốn cười.

Mang theo cưng chiều, bất đắc dĩ lắc đầu.
Cái gì gọi là đưa hắn về trước mười giờ đêm? Y xem hắn là Omega nhà lành, hay hoàng hoa đại khuê nữ?
Kỳ thực, dù cho hắn có ở ngoài qua đêm, mười ngày nửa tháng không về, người nhà của hắn cũng tuyệt đối sẽ không lo.

Dù sao, gia tộc của hắn là làm hắc đạo, cũng không phải nhà giữ trẻ.
Chỉ cần hắn không đem mạng chơi mất là được rồi.
Chợ đêm nằm cạnh bờ sông Khải Trạch, lại ở giữa Ma Đô rộng lớn, nên số lượng người ra vào có thể nói là đông như trẩy hội.

Hai bên đường cũng bày bán đủ loại đồ vật từ thức ăn, bánh kẹo, cho đến quần áo, vật lưu niệm,…
Nhưng hiển nhiên, toàn bộ đều là hàng vỉa hè.

Đổi lại thành bình thường, hai vị thiếu gia như bọn họ, e rằng ngay cả nhìn cũng sẽ không nhìn.
Mà cũng bởi vì thế, nên lúc này, nhìn Kỉ Tình mua lấy hai que thịt xiên nướng, từ trong tay y nhận lấy một cây, Độc Cô Vô Song liền nhẹ giọng cảm khái :“Không ngờ rằng, người như anh cũng sẽ tới chỗ như thế này…”
“Còn ăn loại đồ ăn như vậy.” Lẩm bẩm, song, hắn vẫn là hé miệng, chậm rãi nhấm nháp.
Bởi vì dù sao, hắn cũng đã từng trải qua một khoảng thời gian nghèo khổ thời thơ ấu.


Nên thức ăn dơ bẩn, rẻ tiền trong mắt những phú nhị đại khác, cũng không khiến hắn có bao nhiêu kϊƈɦ ứng.
Mùi vị không tệ, rất ngon.
Kế tiếp, Kỉ Tình liền một hơi dẫn hắn đi dạo một vòng khắp chợ đêm, chủ yếu đều là mua đồ ăn vặt.

Việc này, khiến Độc Cô Vô Song liền lập tức nhìn ra được, thầy giáo của hắn là dân ăn hàng.
Đến tận khi Độc Cô Vô Song cảm thấy bụng đều căng cứng, thật sự là ăn không nổi nữa, thì ở bên cạnh, Kỉ Tình cũng đã mua xong một cây kẹo đường.
Kẹo đường ở trong chợ đêm này rất đặc biệt, theo lời ông chủ nói, tựa hồ còn là nghề gia truyền.

Chỉ cần cho thêm tiền, ông ta liền có thể đem kẹo đường tạo thành đủ loại hình dạng, mô phỏng theo yêu cầu của người mua.
Nửa khắc sau, khi kẹo đường đã khô, đem tiền trả đủ cho ông chủ, Kỉ Tình mới mang theo cây kẹo đi tới :“Chờ có lâu không?”
“Không lâu.” Lắc đầu, ánh mắt rơi vào trêи kẹo đường của Kỉ Tình, mơ hồ nhìn ra được một bóng người trừu tượng, tựa như mặc đồ thể thao của trường, nhưng không nhìn rõ gương mặt, Độc Cô Vô Song liền buộc miệng hỏi :“Đây là?”
Mặc dù đang hỏi, nhưng Độc Cô Vô Song vẫn theo bản năng đem cây kẹo liên hệ với chính mình, cố gắng tìm ra sự tương đồng trong đó.
Chỉ là, không nhận thấy biểu hiện kỳ lạ của hắn, Kỉ Tình chỉ đem kẹo đường giơ lên, trái ngắm phải nghía.

Nhưng lời nói ra, lại làm Độc Cô Vô Song chịu đả kϊƈɦ trầm trọng.
“Đây sao? Là Hạ Nhật.”
Độc Cô Vô Song :…
[…] Đừng hỏi hệ thống, nó căn bản sẽ không theo kịp mạch não của ký chủ.
Có trời mới biết, Kỉ Tình là vì cớ gì đem kẹo đường làm thành hình dáng của tình địch lớn nhất hiện tại của mình.

Lần này, rốt cuộc cũng chú ý tới vẻ mặt sững sờ của Độc Cô Vô Song, lại nhìn xuống kẹo đường trong tay, Kỉ Tình liền bày ra vẻ mặt nghiêm túc cau mi :“Bạn học Vô Song, tôi có một chuyện muốn hỏi cậu.”
Họa phong đột ngột chuyển biến, khiến Độc Cô Vô Song nhất thời cũng có chút không kịp phòng bị.

Xem như ngầm ưng thuận đề nghị của Kỉ Tình.
Chỉ là, sau khi nghe xong câu hỏi, Độc Cô Vô Song lại phát hiện, bản thân giống như đã tự mua dây buộc mình.
“Cậu là ‘thanh mai trúc mã’ của Hạ Nhật?”
Suy nghĩ một chút, Độc Cô Vô Song vẫn là nhẹ gật đầu, âm thầm thừa nhận.
Kế tiếp, liền là câu hỏi tiếp theo :“Như vậy, bạn học Vô Song, cậu thích Hạ Nhật sao?”
Vốn muốn dứt khoát phun ra một chữ ‘KHÔNG’, nhưng bởi vì muốn quan sát phản ứng của Kỉ Tình, Độc Cô Vô Song cũng chỉ có thể đem chữ này nuốt vào, đổi sang câu khác.
“Thích thì thế nào, không thích lại thế nào?”
Không ngờ rằng sẽ nhận được một câu trả lời như thế, Kỉ Tình liền không khỏi ngây ra.

Nhưng ngay sau đó, y liền đã đem kẹo đường đưa tới bên môi, ở ngay trước mắt Độc Cô Vô Song, trực tiếp há miệng, đem đầu của kẹo đường ‘rốp’ một tiếng cắn đứt.
“Không thế nào cả, nếu cậu thích Hạ Nhật, thì cây kẹo này, liền chính là kết cục của cậu ta.”
Nói nói, Kỉ Tình còn đem đầu của kẹo đường ở trong miệng chậm rãi nhai nuốt..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện