“Hệ thống, khoảng cách hạn chót nhiệm vụ còn bao lâu?” Kỉ Tình chỉ nhớ mang máng bản thân đến thế giới này đã sắp được 6 tháng, nhưng con số cụ thể thì không nhớ rõ.
[ Thưa ký chủ, tổng cộng là : 45:20:16.]
“Vẫn còn gần hai ngày sao? Đầy đủ.”
Nhìn dòng xe cộ nối đuôi nhau ở phía trước, rốt cuộc, cũng không do dự nữa, Kỉ Tình liền cầm lấy bó hoa cưới màu trắng ở bên cạnh, vội vã tháo dây an toàn, nhanh chóng mở cửa xe bước xuống.
Từ chỗ này cách lễ đường chỉ còn trên dưới nửa cây số, nếu y chạy nhanh một chút, khả năng cao nhất định sẽ đến kịp!
Nghĩ là làm, dưới tiếng hô hoán của tài xế, Kỉ Tình đã ôm theo hoa cưới, nhanh chóng chạy đi.
Ở nhà thờ, lúc này, khách mời gần như đều đã đến đông đủ.


Cha Kỉ cùng Lâm Siêu thì đang ở xung quanh chào hỏi, tiếp chuyện những người tới tham dự.
Chỉ có một mình Độc Cô Vô Song là thấp thỏm không yên đứng trước cửa, không ngừng đưa mắt, chờ đợi người kia xuất hiện.

Đôi lúc lại nhìn chăm chú vào mặt đồng hồ trên tay.
Từng giây từng phút trôi qua, có lẽ đối với hắn mà nói cũng đã sớm trải qua mấy đời.
Cho đến khi ngẩng đầu, dư quang nhìn thấy thân ảnh quen thuộc dừng lại ở đối diện bên kia đường, phảng phất một lúc lâu, ngay khi Độc Cô Vô Song còn cho rằng bản thân có phải đang nảy sinh ảo giác hay không, thì phía đối diện, âm thanh của Kỉ Tình liền đã vang lên.
“Vô Song!”
Thanh thúy gọi, dưới ánh ban mai rực rỡ mà lóa mắt, Kỉ Tình chẳng khác gì bạch mã hoàng tử trong truyện cổ tích, từng chút một đạp lên dương quang đi về phía Độc Cô Vô Song.
Hai bên đường không có một chiếc xe qua lại, khiến cho việc Kỉ Tình bước tới cũng trở nên dễ dàng hơn nhiều.
Nhìn y, thời khắc này, Độc Cô Vô Song cũng không rõ cảm xúc trong lòng mình là gì.

Hạnh phúc của cả đời người, thời khắc này, giống như đều đang đọng lại.
Ánh mắt từ từ trở nên nhu hòa, Độc Cô Vô Song liền vươn tay, hướng về phía Kỉ Tình nở một nụ cười ấm áp nhất mà chính mình có thể làm ra.
Thấy hắn cười, lúc này, khóe môi của Kỉ Tình cũng liền nhẹ cong, y đã sớm không phân rõ được đây rốt cuộc là thực tại, hay chỉ là một giấc mộng thoáng qua, như phù dung sớm nở tối tàn.
Nụ cười này, thậm chí còn chưa kịp nở rộ, liền đã lập tức bị một linh cảm không may ập tới cho cắt đứt.
Gần như trong nháy mắt, có cảm ứng, Kỉ Tình đã lập tức quay đầu.

Nhưng chung quy, nhục thể phàm thai là có giới hạn, cơ thể của y, vẫn là quá mức yếu đuối.

Theo hai tiếng xé gió vô thanh vô tức vang lên, ngực cùng bụng của Kỉ Tình trong nháy mắt liền đã xuất hiện hai lỗ thủng, bị đạn bắn xuyên qua.
Đau đớn trong nháy mắt ập tới, khiến y không khỏi cau chặt mày, thân thể không nghe sai khiến, theo phản xạ ngã xuống đất.
“Kỉ Tình!!!”
Con ngươi co rụt lại, nụ cười hạnh phúc trên mặt Độc Cô Vô Song liền giống như một tấm gương, ầm ầm vỡ vụn.

Hiện ra trong mắt hắn, chính là hình ảnh Hạ Nhật cải trang thành nữ đang đứng sau lưng Kỉ Tình, chỉa súng về phía y.
Biến cố phát sinh, trong nháy mắt liền làm xung quanh sôi trào, đa phần đều là bị tiếng gọi tê tâm liệt phế của hắn làm kinh động đến.
Không đoái hoài gì hết, lúc này, Độc Cô Vô Song đã lập tức lao nhanh về trước, nhanh chóng đến bên Kỉ Tình, ôm chầm lấy y.
“Mau, mau lên, mau gọi xe cứu thương, mau!!!” Hai mắt đỏ ngầu, Độc Cô Vô Song chỉ có thể rống lớn, để những người xung quanh biết rõ kế tiếp nên làm gì.
Chỉ là, dù cho cố gắng dường nào, lúc này, trạng thái tinh thần của hắn vẫn vô cùng hoảng hốt, căn bản không có cách nào bình tĩnh :“Kỉ Tình, anh cố gắng một chút, xe cứu thương sẽ lập tức tới ngay, sẽ không sao đâu…”
Độc Cô Vô Song không ngừng lẩm bẩm, cũng không biết là đang an ủi Kỉ Tình, hay là an ủi chính bản thân mình.
Bàn tay ôm lấy Kỉ Tình của hắn lúc này cũng đã sớm dính đầy thứ chất lỏng đỏ tươi, ấm áp lại sền sệt, mang theo mùi rỉ sét làm người chán ghét kia.
Hôm nay, y rất đẹp, lễ phục trên người sạch sẽ đến không vương một hạt bụi, dù cho chạy bộ đường dài, cũng không hề nhăn nhúm chút nào.
Hoa cưới trượt khỏi tay y, đã sớm lăn lộn đến bên cạnh, lây dính vài giọt máu tựa như sương mai, thê mỹ mà trơ trọi.
Trên người Kỉ Tình, trước ngực và bụng đã nhiều ra hai vệt máu, không ngừng hướng bên ngoài lan ra.

Tiên huyết tựa như một lọ thuốc màu, đem lễ phục cao quý nhuộm bẩn, lưu lại ô trọc cùng bi thương không thể xóa nhòa.
Lúc này, đau đớn cùng cảm giác choáng váng đã khiến sắc mặt Kỉ Tình tái nhợt không còn huyết sắc.


Nhưng dù vậy, y vẫn còn giữ vững được một chút tỉnh táo cuối cùng, mở to mắt nhìn nam nhân ở ngay bên cạnh :“Vô Song…”
“Kỉ Tình, em ở đây…Anh trước đừng nói chuyện, phải dưỡng sức…” Nhìn xem hai vết đạn đang không ngừng đổ máu, căn bản không thể cầm lại được của Kỉ Tình.

Độc Cô Vô Song theo bản năng liền dùng tay chặn lại miệng vết thương của y, tựa như như vậy thật sự có thể cầm máu.
Chỉ là, hiển nhiên không có chỗ dùng, máu vẫn cứ chảy, sẽ không vì nước mắt của hắn mà ngừng lại.
“Ta hối hận…”
“Kỉ Tình, anh đang nói cái gì?” Không nhịn được mà rơi lệ, lúc này, nghe thấy Kỉ Tình lầm bầm lầu bầu, Độc Cô Vô Song liền cúi thấp đầu, quỳ xuống bên cạnh y.
Chỉ là, Kỉ Tình đã không còn đủ hơi sức đem trọn vẹn lời nói nói ra.

Cho nên, y chỉ có thể lựa chọn đem nó chôn vào đáy lòng, cũng không bày tỏ nữa.
“Vô Song…nghe rõ đây…”
“Ta…yêu ngươi.”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện