Theo phân phó của Độc Cô Duy Ngã, bốn người rất nhanh cũng liền chia nhau đi tìm kiếm tung tích của Kỉ Tình.
Lục Dạ đầu tiên là đến chỗ Luân Hồi Kính, phát hiện chiếc gương này vẫn còn nằm yên ở đó, không chút xê dịch.
Nhưng thân là người thủ hộ, Thương Loan lại mất tích không thấy tăm hơi.
Thử đem thần thức thăm dò vào trong gương, vô số hình ảnh trong nháy mắt liền thoáng qua não hải, nhưng Lục Dạ vẫn không hề nhìn thấy được bóng dáng của Kỉ Tình.
Thế nhưng, việc này lại khiến hắn không khỏi nhẹ nhõm phần nào.
Bởi vì có thể chứng minh, Kỉ Tình đã sớm rời khỏi Luân Hồi Kính, cũng không giống suy tưởng của bọn họ, gặp phải bất trắc, bị nhốt trong kính không ra được.
Quan trọng nhất là, thân thể nằm trong gương của y, cũng đã biến mất không thấy!
Không chút do dự lấy ra truyền âm thạch, Lục Dạ liền lập tức đem chuyện này báo lại cho những người khác :“Sư tôn đã rời đi, không còn ở chỗ Luân Hồi Kính, ta trước đi tìm Thương Loan, các ngươi cứ chậm rãi tìm đi.”
Mặc dù không biết Thương Loan muốn đi đâu, nhưng bởi vì trước khi đem nó thả vào Luân Hồi Kính, Cố Thừa Trạch cũng đã động chút tay chân lên người nó, nên Lục Dạ rất nhanh cũng liền đã xác định được phương hướng rời đi của nó, vội vã đuổi theo.
Cùng lúc đó, ở một nơi khác, Độc Cô Vô Song cũng đã đạp lên truyền tống trận, đi đến Tiêu gia.
Thời gian đã trải qua rất lâu, Tiêu gia đều đã đổi mấy đời gia chủ.
Bởi vì thiên phú không tốt, Tiêu gia lão tổ Tiêu Dật cho đến hiện tại cũng vẫn chưa thể phi thăng thượng giới.
May mắn, thọ nguyên của tu sĩ ở thế giới này vẫn vô cùng dài, cộng thêm đủ loại bảo vật có thể bổ sung khí huyết, kéo dài thọ nguyên, nên Tiêu Dật vẫn còn sống rất tốt, khỏe mạnh bình thường.
Thế nhưng, làm người không ngờ được chính là, nữ nhân Tịnh Hương điên điên khùng khùng năm đó được Tiêu Dật cứu giúp, cư nhiên không những đã khỏi bệnh, mà thiên phú tu luyện còn có thể xưng tụng là nghịch thiên.
Mất không đến ngàn năm liền đã từ một thôn phụ tuổi tác đã lớn, không chút tu vi tấn thăng Đại Thừa kỳ, còn cùng Tiêu Dật kết lương duyên.
Hiện tại, cũng xem như là một nhân vật truyền kỳ trong tu chân giới.
Nhưng là, ngoại trừ những người năm xưa, cũng không ai biết, vị Tịnh Hương lão phu nhân này đã từng là ‘mẹ đẻ’ của Ma Quân Thái Ly, ma đầu lưu danh thiên cổ.
Lúc này, Độc Cô Vô Song đang đứng trong sân nhỏ của Tiêu Dật, đem mọi chuyện kể lại sơ lược cho hắn biết, đồng thời hỏi thăm, Kỉ Tình có đi tới nơi này hay không.
Chỉ là, phải làm Độc Cô Vô Song thất vọng rồi, bởi vì Tiêu Dật ngoại trừ có chút hí hửng, vui sướng khi người gặp họa ra, thì hắn cũng không biết, cụ thể Kỉ Tình đã đi đâu.
“Ta nói các ngươi này, có thể hay không đừng tự tìm đường chết như vậy nữa, yên bình sống tốt không tốt sao? Đều là lão phu phu cả rồi, vì sao cứ thích chơi mấy trò…kíƈɦ ŧɦíƈɦ như vậy làm gì?”
“Tính tình của Kỉ Tình, các ngươi cũng không phải không biết.
Dám trêu đùa với y như vậy, mà còn có thể toàn thây trở ra, trong thiên hạ này, e rằng cũng chỉ có bốn người các ngươi mà thôi.” Nói đến đây, Tiêu Dật cũng không thể không quăng cho Độc Cô Vô Song một ánh mắt khâm phục.
Không nhận được tin tức hữu ích gì, Độc Cô Vô Song liền không khỏi có chút suy sụp.
Nhưng vẫn không quên dò hỏi xem Tiêu Dật có đề nghị gì, tỉ như bản thân nên đi đâu tìm Kỉ Tình.
Dù sao, thân là bạn thời niên thiếu của y, hắn hiển nhiên sẽ hiểu rất rõ thói quen của y.
“Ngươi có thể đi loanh quanh ở mấy bí cảnh vừa khai mở ở đây thử xem.
Ngoài ra, còn có thể ghé vào tửu lâu, sòng bạc,… Đương nhiên, ngay cả rừng rậm cũng không nên bỏ qua, dù sao, bệnh mù đường của y nặng tới mức nào, có lẽ không cần ta nhắc cho ngươi nhớ đi?”
Đem gợi ý của Tiêu Dật ghi nhớ, Độc Cô Vô Song liền chấp tay, hướng về phía đối phương khom lưng :“Đa tạ tiền bối chỉ điểm, đợi sau khi tìm được sư tôn rồi, ta nhất định sẽ có chỗ hậu tạ…”
“Được rồi, tạ lễ gì đó cũng không cần.
Đến lúc đó, các ngươi còn có thể sống sót thì hãy nói sau.” Phất phất tay áo, Tiêu Dật liền không chút để ý nói :“Nếu gấp rút thì cứ lên đường đi, nhanh chóng tìm được y, các ngươi cũng có thể yên tâm phần nào.”
“Vâng.” Gật đầu, Độc Cô Vô Song liền không chút chậm trễ xoay người.
Nhưng đúng lúc này, từ trong phòng, một thân ảnh mặc xiêm y trang nghiêm, thần thái đoan trang, thành thục liền đã bước ra, cất giọng gọi hắn lại.
“Vô Song công tử, thỉnh chậm đã.”
Chậm rãi ngoái đầu nhìn lại, Độc Cô Vô Song liền lập tức hành lễ, tư thái vô cùng thoải mái, rõ ràng trước kia cũng đã từng cùng đối phương giao lưu qua :“Phu nhân.”
“Được rồi, không cần đa lễ đâu, đây là y phục ta vừa may cho ngươi, ngươi mang trở về đi.” Nhanh chóng đi tới trước mặt Độc Cô Vô Song, Tịnh Hương liền đem một bộ huyền y đã được gấp gọn đưa cho hắn, ôn nhu nói.
Nhận lấy xiêm y, Độc Cô Vô Song liền không nói một lời mà gật đầu.
Cũng không tiếp tục lưu lại nữa, mà lập tức rời đi.
Cùng nhau dõi theo bóng lưng của Độc Cô Vô Song, đến khi hắn đã đi mất, lúc này, Tiêu Dật mới quay sang nhìn Tịnh Hương, cười hỏi :“Thế nào? Vẫn là không nỡ sao?”
“Tịnh Hương, nàng phải biết, Thái Ly đã sớm chết rồi.”
“Ta đương nhiên hiểu rõ.” Nâng mắt, không chút e ngại cùng Tiêu Dật đối mặt, Tịnh Hương liền có chút ưu tư than thở :“Chỉ là, trong người hắn, không phải cũng có một phần hồn phách của A Ngưu hay sao?”
“Mỗi khi đến gần hắn, ta liền có một loại cảm giác rất kỳ diệu.
Ta cảm thấy, đó chính là mẫu tử liên tâm mà cổ nhân thường nói, chàng sẽ không hiểu được đâu.”
“Ở trong mắt ta, dù cho hắn có thay đổi bao nhiêu thân phận, luân hồi bao nhiêu kiếp đi nữa, hắn vĩnh viễn vẫn là nhi tử do ta sinh ra.”.
Lục Dạ đầu tiên là đến chỗ Luân Hồi Kính, phát hiện chiếc gương này vẫn còn nằm yên ở đó, không chút xê dịch.
Nhưng thân là người thủ hộ, Thương Loan lại mất tích không thấy tăm hơi.
Thử đem thần thức thăm dò vào trong gương, vô số hình ảnh trong nháy mắt liền thoáng qua não hải, nhưng Lục Dạ vẫn không hề nhìn thấy được bóng dáng của Kỉ Tình.
Thế nhưng, việc này lại khiến hắn không khỏi nhẹ nhõm phần nào.
Bởi vì có thể chứng minh, Kỉ Tình đã sớm rời khỏi Luân Hồi Kính, cũng không giống suy tưởng của bọn họ, gặp phải bất trắc, bị nhốt trong kính không ra được.
Quan trọng nhất là, thân thể nằm trong gương của y, cũng đã biến mất không thấy!
Không chút do dự lấy ra truyền âm thạch, Lục Dạ liền lập tức đem chuyện này báo lại cho những người khác :“Sư tôn đã rời đi, không còn ở chỗ Luân Hồi Kính, ta trước đi tìm Thương Loan, các ngươi cứ chậm rãi tìm đi.”
Mặc dù không biết Thương Loan muốn đi đâu, nhưng bởi vì trước khi đem nó thả vào Luân Hồi Kính, Cố Thừa Trạch cũng đã động chút tay chân lên người nó, nên Lục Dạ rất nhanh cũng liền đã xác định được phương hướng rời đi của nó, vội vã đuổi theo.
Cùng lúc đó, ở một nơi khác, Độc Cô Vô Song cũng đã đạp lên truyền tống trận, đi đến Tiêu gia.
Thời gian đã trải qua rất lâu, Tiêu gia đều đã đổi mấy đời gia chủ.
Bởi vì thiên phú không tốt, Tiêu gia lão tổ Tiêu Dật cho đến hiện tại cũng vẫn chưa thể phi thăng thượng giới.
May mắn, thọ nguyên của tu sĩ ở thế giới này vẫn vô cùng dài, cộng thêm đủ loại bảo vật có thể bổ sung khí huyết, kéo dài thọ nguyên, nên Tiêu Dật vẫn còn sống rất tốt, khỏe mạnh bình thường.
Thế nhưng, làm người không ngờ được chính là, nữ nhân Tịnh Hương điên điên khùng khùng năm đó được Tiêu Dật cứu giúp, cư nhiên không những đã khỏi bệnh, mà thiên phú tu luyện còn có thể xưng tụng là nghịch thiên.
Mất không đến ngàn năm liền đã từ một thôn phụ tuổi tác đã lớn, không chút tu vi tấn thăng Đại Thừa kỳ, còn cùng Tiêu Dật kết lương duyên.
Hiện tại, cũng xem như là một nhân vật truyền kỳ trong tu chân giới.
Nhưng là, ngoại trừ những người năm xưa, cũng không ai biết, vị Tịnh Hương lão phu nhân này đã từng là ‘mẹ đẻ’ của Ma Quân Thái Ly, ma đầu lưu danh thiên cổ.
Lúc này, Độc Cô Vô Song đang đứng trong sân nhỏ của Tiêu Dật, đem mọi chuyện kể lại sơ lược cho hắn biết, đồng thời hỏi thăm, Kỉ Tình có đi tới nơi này hay không.
Chỉ là, phải làm Độc Cô Vô Song thất vọng rồi, bởi vì Tiêu Dật ngoại trừ có chút hí hửng, vui sướng khi người gặp họa ra, thì hắn cũng không biết, cụ thể Kỉ Tình đã đi đâu.
“Ta nói các ngươi này, có thể hay không đừng tự tìm đường chết như vậy nữa, yên bình sống tốt không tốt sao? Đều là lão phu phu cả rồi, vì sao cứ thích chơi mấy trò…kíƈɦ ŧɦíƈɦ như vậy làm gì?”
“Tính tình của Kỉ Tình, các ngươi cũng không phải không biết.
Dám trêu đùa với y như vậy, mà còn có thể toàn thây trở ra, trong thiên hạ này, e rằng cũng chỉ có bốn người các ngươi mà thôi.” Nói đến đây, Tiêu Dật cũng không thể không quăng cho Độc Cô Vô Song một ánh mắt khâm phục.
Không nhận được tin tức hữu ích gì, Độc Cô Vô Song liền không khỏi có chút suy sụp.
Nhưng vẫn không quên dò hỏi xem Tiêu Dật có đề nghị gì, tỉ như bản thân nên đi đâu tìm Kỉ Tình.
Dù sao, thân là bạn thời niên thiếu của y, hắn hiển nhiên sẽ hiểu rất rõ thói quen của y.
“Ngươi có thể đi loanh quanh ở mấy bí cảnh vừa khai mở ở đây thử xem.
Ngoài ra, còn có thể ghé vào tửu lâu, sòng bạc,… Đương nhiên, ngay cả rừng rậm cũng không nên bỏ qua, dù sao, bệnh mù đường của y nặng tới mức nào, có lẽ không cần ta nhắc cho ngươi nhớ đi?”
Đem gợi ý của Tiêu Dật ghi nhớ, Độc Cô Vô Song liền chấp tay, hướng về phía đối phương khom lưng :“Đa tạ tiền bối chỉ điểm, đợi sau khi tìm được sư tôn rồi, ta nhất định sẽ có chỗ hậu tạ…”
“Được rồi, tạ lễ gì đó cũng không cần.
Đến lúc đó, các ngươi còn có thể sống sót thì hãy nói sau.” Phất phất tay áo, Tiêu Dật liền không chút để ý nói :“Nếu gấp rút thì cứ lên đường đi, nhanh chóng tìm được y, các ngươi cũng có thể yên tâm phần nào.”
“Vâng.” Gật đầu, Độc Cô Vô Song liền không chút chậm trễ xoay người.
Nhưng đúng lúc này, từ trong phòng, một thân ảnh mặc xiêm y trang nghiêm, thần thái đoan trang, thành thục liền đã bước ra, cất giọng gọi hắn lại.
“Vô Song công tử, thỉnh chậm đã.”
Chậm rãi ngoái đầu nhìn lại, Độc Cô Vô Song liền lập tức hành lễ, tư thái vô cùng thoải mái, rõ ràng trước kia cũng đã từng cùng đối phương giao lưu qua :“Phu nhân.”
“Được rồi, không cần đa lễ đâu, đây là y phục ta vừa may cho ngươi, ngươi mang trở về đi.” Nhanh chóng đi tới trước mặt Độc Cô Vô Song, Tịnh Hương liền đem một bộ huyền y đã được gấp gọn đưa cho hắn, ôn nhu nói.
Nhận lấy xiêm y, Độc Cô Vô Song liền không nói một lời mà gật đầu.
Cũng không tiếp tục lưu lại nữa, mà lập tức rời đi.
Cùng nhau dõi theo bóng lưng của Độc Cô Vô Song, đến khi hắn đã đi mất, lúc này, Tiêu Dật mới quay sang nhìn Tịnh Hương, cười hỏi :“Thế nào? Vẫn là không nỡ sao?”
“Tịnh Hương, nàng phải biết, Thái Ly đã sớm chết rồi.”
“Ta đương nhiên hiểu rõ.” Nâng mắt, không chút e ngại cùng Tiêu Dật đối mặt, Tịnh Hương liền có chút ưu tư than thở :“Chỉ là, trong người hắn, không phải cũng có một phần hồn phách của A Ngưu hay sao?”
“Mỗi khi đến gần hắn, ta liền có một loại cảm giác rất kỳ diệu.
Ta cảm thấy, đó chính là mẫu tử liên tâm mà cổ nhân thường nói, chàng sẽ không hiểu được đâu.”
“Ở trong mắt ta, dù cho hắn có thay đổi bao nhiêu thân phận, luân hồi bao nhiêu kiếp đi nữa, hắn vĩnh viễn vẫn là nhi tử do ta sinh ra.”.
Danh sách chương