Khi đó, Kỉ Tình nhớ rất rõ, khi tận mắt chứng kiến mẹ mình bị hành hạ, sắc mặt Lục Dạ là lạnh nhạt đến mức nào.

Hắn không đau khổ, cũng không có bất kỳ biểu lộ gì, tựa như chỉ đang nhìn một người không liên quan. Thậm chí, còn có điểm thư thả như được giải thoát.

Người đã chết, thù hận trêи vai hắn, xem như cũng đạt được một dấu chấm tròn.

Một ngày này, Lục Dạ cùng Kỉ Tình đang sóng vai ngồi trêи sân thượng của một tòa cao ốc, ngắm bình minh từ từ ló dạng nơi chân trời.

Hôm nay, là một ngày rất quan trọng. Bởi vì đếm ngược mấy mươi phút nữa, kỳ hạn nhiệm vụ của Kỉ Tình liền đã đạt đến.

Sáu tháng, ở trong mắt người đời, y chính là một quái vật không hơn không kém. Nhưng đối với Lục Dạ, y lại chính là một mảnh dương quang lóa mắt trong cuộc đời âm u, lạnh lẽo của hắn. Điểm xuyến lên đó những khỏa tinh thần lấp lánh.

Được Lục Dạ thừa nhận là người tốt, mục tiêu đầu tiên trong nhiệm vụ của y đã sớm hoàn thành.

Kế tiếp, chỉ cần làm xong mục tiêu thứ hai liền đủ. Đó là cùng Lục Dạ phát sinh quan hệ, hoặc để hắn từ thâm tâm thừa nhận yêu thích chính mình.

Cùng Lục Dạ phát sinh quan hệ là chuyện không thể nào. Mặc dù y biết hắn không ngại. Thế nhưng, tâm lý của y lại không tài nào nghĩ thông được.

Dù sao, hiện tại y là tang thi, cũng không phải người.

Mà việc nói yêu…thì cho đến hiện tại, vẫn như cũ không có tiến triển gì.

Chỉ còn chưa đến nửa tiếng, y sẽ chính thức rời khỏi thế giới này. Nhiệm vụ thất bại, tựa như hệ thống cảnh cáo trước đó, chờ đợi y sẽ chỉ là kết cục bị mạt sát…

Nghiêng mặt, phát hiện ra tâm trạng của Kỉ Tình tựa hồ cùng bình thường có chút không giống, Lục Dạ liền không kiềm được tâm tình mà truy vấn:“Tình ca ca, anh làm sao vậy? Có chuyện gì không vui sao?”

Vốn đang suy tư, nghe thấy Lục Dạ dò hỏi, Kỉ Tình liền nâng mắt. Rốt cuộc, mới lấy ra quyển sổ tay thật dày đã sử dụng suốt mấy tháng qua, dùng bút bi ở bên trêи ghi ra vài chữ: Ta phải đi.

Mực đen trêи nền giấy trắng, mặc dù chỉ là ba chữ ngắn ngủi. Nhưng lại khiến con ngươi Lục Dạ co vào, không kịp phòng ngừa, đáy lòng liền có chút nghèn nghẹn.

“Đi? Anh muốn đi đâu?” Sáu tháng ở bên cạnh Kỉ Tình, đây là lần đầu tiên cảm xúc của Lục Dạ mất khống chế như vậy.

Hắn đưa tay, trực tiếp bắt lấy hai bên bả vai của y. Ánh mắt cùng giọng nói đều ẩn chứa nồng nặc bất an.

Nhìn xem Lục Dạ hoảng loạn vô thố, ánh mắt Kỉ Tình cùng có phần đọng lại. Y cầm lấy bút, nhanh chóng ghi ra một dãy văn tự, từng chữ lại từng chữ, tựa như đao, không ngừng cắt qua tim đối phương.

‘Ngươi hẳn phải biết, ta cùng những tang thi khác không giống nhau. Ta có trí tuệ, lại giữ được nhân tính cùng tất cả ký ức khi còn sống. Đây là một ân đức, cũng là bất hạnh.’

‘Ta không biết chính mình vì sao sẽ khác biệt. Cũng có lẽ, là tạo hóa đã vô tình bỏ sót một dị loại như ta.’

‘Mà hiện tại, ta cảm thấy, khoảng thời gian vay mượn này, giống như đã đạt đến hồi kết rồi. Ta phải trở về đúng với vận mệnh an bài, cũng như chủng tộc phân phối.’

"Cho nên, ta phải đi, đi tới một nơi rất xa. Ở đó, không có khái niệm về không gian và thời gian, cũng như không biết bản thân sẽ phải tao ngộ những gì."

Y không nói cho hắn biết, kỳ thực bản thân không phải người của thế giới này. Mà chỉ là một kẻ đến từ thế giới khác.

Y cũng không nói cho hắn biết, kế tiếp, chờ đợi bản thân sẽ chỉ là tiêu tán giữa thiên địa.

Đây là một lời nói dối thiện chí, nhưng lại quá mức vụng về.

“Tình ca ca, trò đùa này không vui đâu.” Nhìn xem Kỉ Tình, Lục Dạ liền nghiêm mặt nói.

Chỉ là, Kỉ Tình lại không chút do dự phá vỡ niệm tưởng của hắn: Ta không đùa.

Kỉ Tình phát hiện, sau khi bản thân dứt lời, cảm xúc của Lục Dạ lại càng ba động kịch liệt hơn. Bàn tay chậm rãi siết chặt, hắn liền khô khốc mở miệng truy hỏi.

“Tại sao lại đột xuất như vậy? Hôm qua anh không phải nói muốn đi căn cứ trung ương tìm đồ chơi nhỏ về cho tôi sao? Vì sao hôm nay anh lại muốn đi chứ hả?!!”

Nói đến gần cuối, Lục Dạ gần như là đang gầm lên. Gắt gao nhìn chằm chằm Kỉ Tình, Lục Dạ liền đột ngột dời mắt, ngay cả bàn tay đang nắm chặt bả vai y cũng buông ra.

Hắn muốn đứng dậy, lại dùng giọng nói bình đạm, không tha nói:“Tôi không cho phép anh rời đi.”

Nhân sinh của hắn đã mất mát đủ nhiều, y là duy nhất, là vĩnh hằng, mất đi y, hắn xem như là mất hết tất cả.

Đây không phải nhân sinh mà hắn, mong muốn.

Chỉ là, ngay khi Lục Dạ chỉ vừa định đứng lên, thì lúc này, Kỉ Tình đã nhét một mảnh giấy vào trong tay hắn. Nội dung bên trêи rất ngắn gọn lại tối nghĩa, chỉ có một con số: 21’.

Đúng vậy, hệ thống đã thông báo, sau 21’ cuối cùng, dù bất cứ giá nào, y đều phải rời khỏi thân xác của nguyên chủ, rời xa thế giới này.

Tờ giấy trước mặt bị vò thành viên tròn, Lục Dạ hiển nhiên cũng hiểu được, con số đó đại biểu cho thứ gì.

Hai mắt chậm rãi đỏ lên, song, bước chân của hắn cũng không tài nào cất lên được nữa. Chỉ có thể ngồi trở về vị trí cũ, ngắm nhìn mặt trời to lớn đằng xa.

‘Ta có thể ôm ngươi được sao?’

Nếu đổi lại thành trước kia, nhìn thấy dòng chữ này, Lục Dạ khẳng định sẽ rất vui vẻ. Nhưng hiện tại, cũng chỉ có một mảnh chua xót đang bủa vây lấy hắn, tim đau như thắt lại, hít thở không thông.

“Không thể.” Ngẩng đầu, cố gắng không để nước mắt rơi xuống. Lục Dạ không chút do dự liền cự tuyệt.

Hắn không muốn, không muốn cảm nhận được sự tồn tại của y trong một giây phút, để rồi mất mát cả đời.

**Thịt nhiều quá trở nên không đáng giá nữa, nên ngừng ăn thịt, chuyển sang ăn thủy tinh đi nha.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện