Thầy giám khảo nhịn cười, bắt chước cách gọi của Tống Triều Từ nói: "Vậy à? Thế "cô gái không có lương tâm" đó thích ăn món gì nhất? " Chỉ cần được ăn ngon thì cô ta đều thích. "Tống Triều Từ tích góp ba tháng tức giận, rốt cuộc cũng tìm thấy chỗ để phát tiết," Cô ta chính là một con đại Thao Thiết [1] hình người! "

[1] Thao Thiết: Một trong" Tứ hung "gồm Thao Thiết, Hỗn Độn, Đào Ngột và Cùng Kỳ. Nó được mô tả như một loài mãnh thú hung ác, có sức mạnh to lớn, thấy gì ăn nấy, là biểu tượng cho sự tham lam dục vọng.

Phòng học số hai. Bạn đang đọc truyện được đăng trên dembuon chấm vn.

" Người phụ trợ, Tống Triều Từ bạn trai em ghét món gì nhất?

Ngôn La ngọt ngọt ngào ngào nói: "Chỉ cần là món em thích ăn, anh ấy đều ghét."

Thầy giám khảo ngây ngẩn cả người: "Vì sao? Tình cảm của hai em không hòa hợp à?"

"Không, thầy nghĩ sai rồi." Ngôn La đúng lúc "Thẹn thùng" cúi đầu, "Chỉ cần em thích món gì thì anh ấy sẽ nói mình không thích món ấy, cố ý nhường lại cho em ăn."

"Ồ, là như vậy sao." Thầy giám khảo như suy tư điều gì rồi gật gật đầu.

"Chẳng qua, có lẽ tên đầu gỗ đó vẫn chưa phát hiện ra, món em thích ăn, "trùng hợp" tất cả đều là món anh ấy ghét." Ngôn La cười càng ngọt ngào xán lạn.

Vị giám khảo nào đó đột nhiên không kịp phòng ngừa bị nhét đầy một miệng cẩu lương: "..."

Các giám khảo tụ hợp lại cùng nhau bàn bạc, biểu cảm đồng loạt có chút vi diệu.

Giám khảo số một: "Tuổi hai người này cộng lại tuyệt đối không quá ba, tuyệt đối là đang ngược cẩu trắng trợn, đúng không?"

Giám khảo số hai: "Tiểu tử họ Tống tuy miệng thì chê nhưng thân thể lại rất thành thật, là loại ngược cẩu kiểu ngạo kiều."

Giám khảo số ba: "Cô nàng họ Triệu thì lại nhiệt tình như lửa, thuộc dạng ngược cẩu kiểu sủng phu."

Quan chủ khảo: "Cẩu lương dán đầy trên mặt tôi rồi đây này.."

Ban giám khảo mới gọi đôi ngược cẩu Tống ba tuổi và Triệu ba tuổi vào phòng để đưa ra quyết định cuối cùng.

"Trải qua sự bàn bạc của ban giám khảo, kết quả khảo hạch lần này của thí sinh Tống Triều Từ là!"

Lời nói đến đây, giống như cố ý trêu ngươi mà dừng lại.

Ngôn La nhìn Tống Triều Từ, tràn ngập tự tin mà cười, Tống Triều Từ thì lại giống như bị chó cắn phải, khó chịu quay mặt sang chỗ khác.

"Đủ tư cách!"

Nghe như sét đánh bên tai, Tống Triều Từ hoàn toàn ngây ngốc.

Quan chủ khảo tươi cười đầy mặt nói: "Rất vui khi hai người các em có thể yêu nhau sâu đậm như vậy, thái độ đối đãi chân thành, quan tâm lẫn nhau, thông cảm cho nhau, sinh hoạt cũng rất có thú vị. Hy vọng không bao lâu nữa có thể nghe được tin vui của các em."

Ớ? Bạn đang đọc truyện được đăng trên dembuon chấm vn.

Cầm giấy chứng nhận đủ tư cách thông qua môn học yêu đương bắt buộc đi ra khỏi phòng, Tống Triều Từ vẫn như cũ có loại cảm giác không chân thật.

Anh.. Tốt nghiệp rồi?

"Thầy." Anh rối rắm hồi lâu, rốt cuộc vẫn lén tìm chủ khảo, "Em có một thắc mắc, vì sao thấy lại.."

"Em muốn hỏi, em và Triệu Ngôn La rõ ràng đang diễn kịch, vì sao thầy còn cho em thông qua môn học yêu đương bắt buộc này đúng không?"

Tống Triều Từ có chút kinh ngạc, "Thầy, sao thầy lại biết?"

"Rất nhiều người đều nói, em làm người quá mức quái gở ngạo mạn, xem thường người khác. Nhưng thầy biết, em chỉ là thiếu khuyết "nhân tình vị" mà thôi, đối với mọi thứ phát sinh xung quanh hết thảy đều thờ ơ, rất ít khi cảm xúc bị ảnh hưởng. Dễ nghe thì gọi là "vân đạm phong khinh", còn khó nghe thì chính là "lạnh lùng vô tình"."

Chủ khảo đỡ đỡ mắt kính, trên khuôn mặt để lộ sự cơ trí nhìn thấu thế sự.

"Nhưng từ khi em và "Diêm La Vương" ở cùng một chỗ, sinh hoạt của em mới bắt đầu có sắc thái lạc quan hơn, tích cực hơn, tinh thần phấn chấn bồng bột hơn. Em có thể vì bị em ấy khi dễ mà nổi trận lôi đình, cũng có thể vì khi dễ được em ấy mà cảm thấy thỏa mãn cười to, cảm súc sinh động hơn rất nhiều, đây mới chân chính là "nhân tình vị" của thế tục phàm trần. Hơn nữa, loại cảm giác này, chỉ có em ấy mới có thể mang lại cho em."

Tống Triều Từ nhớ tới khoảng thời gian anh nằm viện. Lúc Diêm La Vương có ở đó, anh rất hay tức giận, mỗi thời mỗi khắc đều kiềm nén xúc động muốn bóp chết cô gái này. Nhưng khi Diêm La Vương vừa đi, anh lại cảm thấy tẻ nhạt vô vị, giống như một lão già đã sống mấy chục năm trên đời, không còn chút hứng thú gì với thế giới này.

Tống Triều Từ dường như đã hiểu, lại dường như không hiểu.

Quan chủ khảo ý vị sâu xa cười với Tống Triều Từ, "Có một số thứ, đã lặng lẽ được sinh ra, sau đó lại lén lút ẩn núp trong lòng em, chờ em chậm rãi đi khai quật."

* * *

Mặc dù trong ba tháng này Ngôn La theo sát hỗ trợ Tống thiếu gia phụ đạo môn học yêu đương, nhưng cũng không quên cấp cho tên tra nam Mã Hào thêm dầu vào ngọn lửa đang cháy hừng hực. Ngày đó, sau khi Mã Hào rời khỏi rừng cây nhỏ, Ngôn La đột nhiên nắm lấy tay Tống công tử, sạch sẽ lưu loát tự tát mình một cái.

Lúc ấy, Tống Triều Từ sợ ngây người.

"Cô.. Cô điên rồi?" Tống Triều Từ nhíu chặt mày, ngón tay run rẩy muốn chạm vào gò má Ngôn La, lại bị cô cười hì hì tránh đi. "Chuyện tai nạn xe kia, tôi thật sự không trách cô."

Hóa ra tên đầu gỗ này còn tưởng rằng cô là đang tự trách!

"Cái này kêu là kế hoạch A." Ngôn La nghiêm trang trả lời. Tiếp đến, thừa dịp dấu tay còn chưa tan mất, Ngôn La vác khuôn mặt sưng đỏ của mình cấp tốc gọi taxi đi tìm mẹ Triệu, một phen nước mắt nước mũi khóc lóc kể lể chuyện Mã Hào đã đánh mình, nhân tiện đem đoạn hội thoại lén ghi âm kia ra. Bạn đang đọc truyện được đăng trên dembuon chấm vn.

Mẹ Triệu tức giận tìm Triệu Hương Phụ chứng thực, Triệu Hương Phụ hồng mắt trầm mặc không dám trả lời, biểu hiện này đã đủ để xác minh lời Ngôn La nói. Nhân chứng vật chứng đều rõ ràng, Mã Hào không còn đường chối cãi.

Vì vậy, bố Triệu và mẹ Triệu kiên quyết yêu cầu Triệu Hương Phụ chia tay Mã Hào.

Mã Hào đương nhiên không chịu dễ dàng từ bỏ cây đại thụ Triệu gia, dùng mọi thủ đoạn để theo đuổi Triệu Hương Phụ một lần nữa, làm đủ trò nhận sai van xin giải thích, đổ hết tất cả trách nhiệm lên đầu Ngôn La.

Triệu Hương Phụ mềm yếu nhất thời do dự.

Thế nhưng sau khi "vô tình" nghe thấy Mã Hào hết lần này đến lần khác gọi điện thoại cho Ngôn La nhục mạ đe dọa, Triệu Hương Phụ rốt cuộc hạ quyết tâm, gửi cho Mã Hào một tin nhắn chia tay. Mấy ngày đầu sau khi tin nhắn gửi đi, Mã Hào thức trắng đêm canh giữ trước cửa nhà Triệu gia, bị mẹ Triệu gọi bảo an tới kéo đi nhiều lần, nhưng không đến vài giờ sau, hắn lại xuất hiện dưới lầu.

Triệu Hương Phụ đi học, hắn theo sau ở phía xa. Triệu Hương Phụ đi ăn cơm, hắn ở cửa sổ thâm tình nhìn chăm chú vào cô. Triệu Hương Phụ thất thần qua đường thiếu chút nữa bị xe đạp đụng vào, cũng là hắn đột nhiên nhào ra cứu. Dần dà, tâm của Triệu Hương Phụ lại bắt đầu lay động. Bạn đang đọc truyện được đăng trên dembuon chấm vn.

Ngôn La nhìn thấy mọi chuyện, sờ sờ cằm. Đây chính là bệnh chung của nữ chủ khổ tình ngược văn, vết thương lành liền quên đau, dù nam chủ có làm nhiều chuyện sai trái cỡ nào, các cô đều có thể vì người đàn ông của mình mà tự tìm đủ loại cớ để tha thứ.

Xem ra, đã đến lúc thực hiện kế hoạch B.

Vài ngày sau, Mã Hào đột nhiên không còn bám theo Triệu Hương Phụ. Ánh mắt Triệu Hương Phụ lướt qua khoảng trống phía sau, tâm trạng khó tránh khỏi mất mát.

Vì sao anh ta lại không kiên trì thêm chút nữa?

Cùng lúc đó, sân trường cũng bắt đầu truyền tai nhau tin đồn học trưởng ngành tài chính Mã Hào đã tốt nghiệp hai năm rưỡi trước, thông đồng với thiên kim đại tiểu thư trường Bắc Thành cách vách, hai người đang có mối quan hệ mật thiết.

Triệu Hương Phụ ẩn ẩn chờ mong, cuối cùng như rơi xuống vực. Đúng là chó không đổi được tính ăn phân, vì sao cô còn ảo tưởng Mã Hào sẽ hối cải chứ?

Cứ như vậy bình thản mà qua ba tháng, cho đến một ngày nọ, Triệu Hương Phụ đi ngang qua thư phòng, nghe được mẹ Triệu mẫu và bố Triệu đang nói chuyện phiếm.

"May mà Hương Hương đã chia tay với cái thằng đó, không thì Triệu gia chúng ta xui xẻo rước về một đứa con rể phạm tội giết người, mất mặt cỡ nào."

Triệu Hương Phụ đột nhiên đẩy cửa ra, cất cao âm điệu chất vấn: "Ba, mẹ, hai người nói ai là tội phạm giết người?"

Editor: HakuYen
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện