Cửa xe khóa cứng, Ngôn La dứt khoát dùng một lực lớn mới có thể cạy ra cửa xe, xem xét người bị hại ngồi trên ghế điều khiển vẫn còn hơi thở.
May mắn, người còn sống.
Ngôn La nhìn một chút thì thấy anh ta bị kẹt dưới vô lăng, đôi chân vặn thành hình thù quái dị.
Nhưng chân có thể giữ được hay không, rất khó nói.
Cô tìm được điện thoại của người bị hại, lấy vân tay anh ta mở khóa, lên mạng kêu một chiếc xe tải cùng một chiếc taxi.
Xe tải phụ trách kéo xe của người bị hại đi bảo dưỡng, taxi phụ trách đưa Triệu Hương Phụ và người đó đến bệnh viện.
"Tình huống bệnh nhân rất nguy kịch, yêu cầu lập tức phẫu thuật." Bác sĩ nhìn Ngôn La đang cố gắng lục lọi túi quần nạn nhân "Cô là người nhà bệnh nhân sao?"
"À?" Quỷ nghèo Ngôn La ngừng một chút, ngượng ngùng nhìn vào túi quần anh ta, cuối cùng móc ra ví tiền từ trên người nạn nhân.
Nếu lúc này cô phủ nhận, nhất định sẽ bị coi là ăn cắp mà bị đuổi đi? "Đúng vậy, là tôi." Ngôn La quyết đoán trả lời, vì tăng cường mức độ đáng tin, cô còn chân thành mà lau một phen nước mắt chua xót nói, "Tôi là em họ của anh ấy, bọn tôi sống nương tựa lẫn nhau nên tình cảm rất sâu đậm, đời này anh ấy chỉ có tôi là người thân. Bác sĩ, ông nhất định phải cứu anh ấy!"
"Được rồi, tình trạng bệnh nhân rất nguy hiểm cần phải phẫu thuật nên cô mau đi ký giấy cam kết và đóng tiền viện phí đi."
Ngôn La rút ví trống rỗng của nạn nhân, ngẩng đầu, mặt nghiêm túc hỏi: "Bệnh viện có cần nhân viên điều dưỡng trả các khoản chi phí không?"
"..."
"Chỉ đùa một chút thôi, tôi đây liền đi đóng tiền."
Ngôn La cười gượng một tiếng, chạy đến chỗ đại sảnh đóng tiền, nhìn xung quanh một chút, nhắm vào một vị phu nhân ăn mặc trang trọng, bước tới, nhìn thẳng vào mắt vị kia, đôi mắt nhấp nháy lóe lên dị sắc, "Chị gái, trên người của chị có 5000 khối không, cho tô mượn cần dùng gấp, hôm nào trả lại chị."
"Mẹ nó ai là chị của ngươi!"
Phu nhân cảnh giác mà siết chặt túi, duỗi tay ra đẩy lại người Ngôn La lảo đảo.
[Ha ha ha ha ha ha --] trong hư không, Tứ Bất Tượng thú cười ra tiếng heo kêu. [Ngôn La lão tỷ, ngươi cũng có ngày thôi miên thất bại.]
Ngôn La xám xịt mà sờ sờ cái mũi.
Cái này không trách được cô.
Đều do vận khí chết tiệt kia.
Cuối cùng Ngôn La vẫn thành công "Mượn" được tiền để giải phẫu.
Bốn giờ sau, phòng giải phẫu mở ra, bác sĩ mặc áo blouse trắng bước ra một bên tháo bao tay còn dính máu chảy đầm đìa, vừa đi ra tới, nhìn đến cửa Ngôn La, nói: "Về cơ bản anh họ cô đã qua cơn nguy kịch. Nhưng chân anh ta.. Tạm thời thật khó để nói nó có ảnh hưởng đến các chức năng khác hay không. Sau vài ngày nữa anh ta sẽ tỉnh, lúc đấy lại tiến hành một bước kiểm tra nữa."
Ngôn La nheo mắt, "Chức năng khác?"
"Ừ."
"Sẽ tàn tật sao?"
"Cũng có khả năng này, trước mắt cô hãy chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất có thể xảy ra."
Ngôn La bả vai lập tức sụp đổ, "Xong rồi, chẳng lẽ tôi còn phải bồi tiền cho kẻ tàn tật sao?"
Nữ chủ khổ vì tình quả nhiên nhiều xui xẻo, đuổi theo cái đuôi cuối cùng thành đuổi theo tàn tật?
Cô phải chờ người bị hại tỉnh lại, sau đó thôi miên anh ta không được đi truy cứu trách nhiệm của Triệu Hương Phụ mới có thể đi được.
Ngôn La đi theo bệnh nhân được di dời khỏi phòng cấp cứu, lực chú ý từ ví tiền chuyển sang mặt người bị hại.
Anh ta có một gương mặt đẹp, mũi cao mi dài, da trắng môi mỏng, ngũ quan so với đại minh tinh còn tinh xảo hơn.
Nhìn một chút, Ngôn La đột nhiên có loại cảm giác quen thuộc vô hình.
Dường như nàng từng gặp người này ở đâu rồi thì phải?
Nhìn lại thẻ thân phận trong ví tiền.
Tống Triều Từ.
Tên này, giống như đã thấy qua nơi nào ấy.
Ở nơi nào nhỉ?
Ngôn La suy nghĩ khổ sở nửa ngày, rốt cuộc trên giường bệnh, Tống Triều Từ cũng từ từ tỉnh lại, ánh mắt trong veo, sáng chói rực rỡ, trong lúc nhất thời, cả phòng bệnh sáng lên không ít.
Tống Triều Từ cố hết sức nghiêng người sang, đuôi mắt liếc cô một cái, câu đầu tiên mở miệng lại hỏi: "Là cô lái xe đâm tôi?"
Giọng hắn vẫn còn suy yếu, vẻ mặt hết sức âm trầm.
Ngôn La phản xạ có điều kiện trả lời: "Không phải, tôi đây là người tốt, nhìn thấy việc nghĩa hăng hái mà làm thôi."
"Phải không?" Hiển nhiên Tống Triều Từ rất không tin tưởng, "Cô tên gì, sống ở đâu, hôm nào tới cửa cảm ơn cô."
"Thôi ngại lắm, nếu tôi đã tình nguyện làm đương nhiên phải làm cho thật tốt, không lưu lại tên tuổi đó mới gọi là chân chính làm việc tốt."
Tống Triều Từ trong giọng nói mang theo một tia uy hiếp, "Nếu cô không nói, tôi cũng không ngại đi đồn công an hỏi rõ ràng."
Ngôn La vẻ mặt chính nghĩa đành phải trả lời: "Tôi tên Hồng Lĩnh Cân."
"Tài xế gây chuyện đang ở đâu?"
Ngôn La hợp tình hợp lý mà hỏi ngược lại: "Chuyện này, thấy việc nghĩa hăng hái làm như tôi sao có thể biết được?"
"Trước khi tôi ngất, hình như nghe được âm thanh của một người phụ nữ." Tống Triêu Từ nói một cách xác thực, "Gây tai nạn mà bỏ trốn, kỳ hạn ba năm."
Trong lòng Ngôn La nhảy dựng.
Đương nhiên cô không để Triệu Hương Phụ có khả năng vào tù!
Ngôn La hoãn lại, ý thức được bản thân có kỹ năng thôi miên siêu phàm, lập tức quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Tống Triêu Từ, thong thả mà kiên định nói: "Không, anh nhớ lầm rồi, nguyên nhân phát sinh tai nạn là do anh vô tình đâm vào hàng rào bảo vệ."
Giọng nàng nhỏ nhẹ mà nhu tình, tràn ngập ý mê hoặc.
Tống Triêu Từ mày dần dần nhăn lại, ánh mắt thoáng hoảng hốt, "Tôi tự mình.. Đụng phải?"
"Đúng vậy." Trong mắt Ngôn La dần dần tụ lại thành một luồng bóng mờ, "Không có tài xế gây chuyện, anh cũng không nghe được âm thanh phụ nữ nào."
"Có phải vậy không?"
Ngôn La xoa xoa chóp mũi toát ra mồ hôi mỏng.
Thôi miên là nhiệm vụ của thể chất.
Nàng đã thôi miên bốn năm lần chỉ trong vài giờ, hiện tại tinh lực có chút ăn không tiêu.
"Không đúng." Màu sắc mơ hồ trong mắt Tống Triêu Từ nhất thời biến mất, ánh mắt hoài nghi chỉ thẳng Ngôn La, "Rõ ràng là một nữ tài xế đụng vào đuôi xe của tôi, chính tai tôi nghe thấy cô ta nói đụng phải tôi."
"..."
Ngôn La muốn tự chọc vào hai mắt mình!
[Thôi miên lại thất bại nha!] Tứ Bất Tượng thú tránh ở chỗ tối, dùng hết sức lực mà cười nhạo nàng.
Ngôn La lấy lại bình tĩnh, nhất định trong khoảng thời gian ngắn nàng sử dụng thuật thôi miên nhiều lần, hiệu quả có chút sơ suất.
Nàng quyết định trấn tĩnh Tống Triêu Từ trước, chờ chính mình hoàn toàn bình ổn lại mới cố gắng thôi miên hắn lần nữa.
Trước đó, nàng tuyệt đối không để hắn biết người lái xe gây tai nạn là Triệu Hương Phụ.
Công năng của Thần Bảo Hộ là cái gì?
Bị đánh và gánh tội thay.
"Tôi sẽ nói cho anh biết sự thật, thực ra.." Ngôn La trên mặt tỏ ra xấu hổ, ngượng ngùng mà cúi đầu, "Thực ra, tôi mới chính là nữ tài xế đó."
Tống Triêu Từ âm u mà nhìn chằm chằm nàng, không nói gì.
"Thật xin lỗi tôi không phải cố ý, tôi chỉ là quá sợ hãi, tôi không muốn ngồi tù."
Ngôn La dụi dụi con mắt.
Lại ngẩng đầu lên, đôi mắt hồng hồng, bộ dáng thật đáng thương.
"Tôi không có chạy trốn, anh xem, tôi còn mang anh đến bệnh viện, chạy khắp nơi vay tiền để phẫu thuật, như vậy đủ để chứng minh tôi không có ác ý. Chỉ cần anh không báo cảnh sát, tôi nguyện ý làm trâu làm ngựa báo đáp anh!"
"Cô lấy tiền trong ví tôi để trả tiền phẫu thuật." Tống Triêu Từ ánh mắt nhìn chiếc ví da rỗng tuệch đang nằm trên tay nàng.
"Không, tiền giải phẫu là tôi tự mình đi mượn. Còn tiền mặt trong ví của anh, tôi đem trả nó cho chủ sửa xe, chú kéo xe, cùng với phí sửa xe rồi." Thái độ Ngôn La cực kỳ thành khẩn, giọng điệu cũng cực kỳ chân thành tha thiết nói. "À đúng rồi, chi phí sửa xe của anh quá đắt, tôi để trong tiệm 4S rồi. Chủ sửa xe nói, anh cầm 50 vạn đến mà đổi."
"..."
Tống Triêu Từ một chút sức lực cũng không thể chịu được, hai mắt trợn tròn, trực tiếp ngất đi.
Ngôn La không khỏi cảm khái nói: "Chậc chậc, soái ca chính là soái ca, động tác trợn trắng mắt cũng thật mê người."
Nàng dừng một chút, nhíu mày nhìn bộ dạng Tống Triêu Từ đang nghiêng đầu ngủ say.
"Tại sao cảnh này lại quen mắt như vậy nhỉ?"
Chợt một tia điện xẹt qua người nàng, Ngôn La cuối cùng cũng nhớ ra được người này.
Ồ, tên này không phải nam nhân ngồi xe lăn sao?
Hóa ra, Tống Triêu Từ chính là quỷ xui xẻo bị nam chủ cặn bã Mã Hào đè chết, mà người đạp anh ra xuống lại chính là cô.
Editor & Beta: Tân Sinh
May mắn, người còn sống.
Ngôn La nhìn một chút thì thấy anh ta bị kẹt dưới vô lăng, đôi chân vặn thành hình thù quái dị.
Nhưng chân có thể giữ được hay không, rất khó nói.
Cô tìm được điện thoại của người bị hại, lấy vân tay anh ta mở khóa, lên mạng kêu một chiếc xe tải cùng một chiếc taxi.
Xe tải phụ trách kéo xe của người bị hại đi bảo dưỡng, taxi phụ trách đưa Triệu Hương Phụ và người đó đến bệnh viện.
"Tình huống bệnh nhân rất nguy kịch, yêu cầu lập tức phẫu thuật." Bác sĩ nhìn Ngôn La đang cố gắng lục lọi túi quần nạn nhân "Cô là người nhà bệnh nhân sao?"
"À?" Quỷ nghèo Ngôn La ngừng một chút, ngượng ngùng nhìn vào túi quần anh ta, cuối cùng móc ra ví tiền từ trên người nạn nhân.
Nếu lúc này cô phủ nhận, nhất định sẽ bị coi là ăn cắp mà bị đuổi đi? "Đúng vậy, là tôi." Ngôn La quyết đoán trả lời, vì tăng cường mức độ đáng tin, cô còn chân thành mà lau một phen nước mắt chua xót nói, "Tôi là em họ của anh ấy, bọn tôi sống nương tựa lẫn nhau nên tình cảm rất sâu đậm, đời này anh ấy chỉ có tôi là người thân. Bác sĩ, ông nhất định phải cứu anh ấy!"
"Được rồi, tình trạng bệnh nhân rất nguy hiểm cần phải phẫu thuật nên cô mau đi ký giấy cam kết và đóng tiền viện phí đi."
Ngôn La rút ví trống rỗng của nạn nhân, ngẩng đầu, mặt nghiêm túc hỏi: "Bệnh viện có cần nhân viên điều dưỡng trả các khoản chi phí không?"
"..."
"Chỉ đùa một chút thôi, tôi đây liền đi đóng tiền."
Ngôn La cười gượng một tiếng, chạy đến chỗ đại sảnh đóng tiền, nhìn xung quanh một chút, nhắm vào một vị phu nhân ăn mặc trang trọng, bước tới, nhìn thẳng vào mắt vị kia, đôi mắt nhấp nháy lóe lên dị sắc, "Chị gái, trên người của chị có 5000 khối không, cho tô mượn cần dùng gấp, hôm nào trả lại chị."
"Mẹ nó ai là chị của ngươi!"
Phu nhân cảnh giác mà siết chặt túi, duỗi tay ra đẩy lại người Ngôn La lảo đảo.
[Ha ha ha ha ha ha --] trong hư không, Tứ Bất Tượng thú cười ra tiếng heo kêu. [Ngôn La lão tỷ, ngươi cũng có ngày thôi miên thất bại.]
Ngôn La xám xịt mà sờ sờ cái mũi.
Cái này không trách được cô.
Đều do vận khí chết tiệt kia.
Cuối cùng Ngôn La vẫn thành công "Mượn" được tiền để giải phẫu.
Bốn giờ sau, phòng giải phẫu mở ra, bác sĩ mặc áo blouse trắng bước ra một bên tháo bao tay còn dính máu chảy đầm đìa, vừa đi ra tới, nhìn đến cửa Ngôn La, nói: "Về cơ bản anh họ cô đã qua cơn nguy kịch. Nhưng chân anh ta.. Tạm thời thật khó để nói nó có ảnh hưởng đến các chức năng khác hay không. Sau vài ngày nữa anh ta sẽ tỉnh, lúc đấy lại tiến hành một bước kiểm tra nữa."
Ngôn La nheo mắt, "Chức năng khác?"
"Ừ."
"Sẽ tàn tật sao?"
"Cũng có khả năng này, trước mắt cô hãy chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất có thể xảy ra."
Ngôn La bả vai lập tức sụp đổ, "Xong rồi, chẳng lẽ tôi còn phải bồi tiền cho kẻ tàn tật sao?"
Nữ chủ khổ vì tình quả nhiên nhiều xui xẻo, đuổi theo cái đuôi cuối cùng thành đuổi theo tàn tật?
Cô phải chờ người bị hại tỉnh lại, sau đó thôi miên anh ta không được đi truy cứu trách nhiệm của Triệu Hương Phụ mới có thể đi được.
Ngôn La đi theo bệnh nhân được di dời khỏi phòng cấp cứu, lực chú ý từ ví tiền chuyển sang mặt người bị hại.
Anh ta có một gương mặt đẹp, mũi cao mi dài, da trắng môi mỏng, ngũ quan so với đại minh tinh còn tinh xảo hơn.
Nhìn một chút, Ngôn La đột nhiên có loại cảm giác quen thuộc vô hình.
Dường như nàng từng gặp người này ở đâu rồi thì phải?
Nhìn lại thẻ thân phận trong ví tiền.
Tống Triều Từ.
Tên này, giống như đã thấy qua nơi nào ấy.
Ở nơi nào nhỉ?
Ngôn La suy nghĩ khổ sở nửa ngày, rốt cuộc trên giường bệnh, Tống Triều Từ cũng từ từ tỉnh lại, ánh mắt trong veo, sáng chói rực rỡ, trong lúc nhất thời, cả phòng bệnh sáng lên không ít.
Tống Triều Từ cố hết sức nghiêng người sang, đuôi mắt liếc cô một cái, câu đầu tiên mở miệng lại hỏi: "Là cô lái xe đâm tôi?"
Giọng hắn vẫn còn suy yếu, vẻ mặt hết sức âm trầm.
Ngôn La phản xạ có điều kiện trả lời: "Không phải, tôi đây là người tốt, nhìn thấy việc nghĩa hăng hái mà làm thôi."
"Phải không?" Hiển nhiên Tống Triều Từ rất không tin tưởng, "Cô tên gì, sống ở đâu, hôm nào tới cửa cảm ơn cô."
"Thôi ngại lắm, nếu tôi đã tình nguyện làm đương nhiên phải làm cho thật tốt, không lưu lại tên tuổi đó mới gọi là chân chính làm việc tốt."
Tống Triều Từ trong giọng nói mang theo một tia uy hiếp, "Nếu cô không nói, tôi cũng không ngại đi đồn công an hỏi rõ ràng."
Ngôn La vẻ mặt chính nghĩa đành phải trả lời: "Tôi tên Hồng Lĩnh Cân."
"Tài xế gây chuyện đang ở đâu?"
Ngôn La hợp tình hợp lý mà hỏi ngược lại: "Chuyện này, thấy việc nghĩa hăng hái làm như tôi sao có thể biết được?"
"Trước khi tôi ngất, hình như nghe được âm thanh của một người phụ nữ." Tống Triêu Từ nói một cách xác thực, "Gây tai nạn mà bỏ trốn, kỳ hạn ba năm."
Trong lòng Ngôn La nhảy dựng.
Đương nhiên cô không để Triệu Hương Phụ có khả năng vào tù!
Ngôn La hoãn lại, ý thức được bản thân có kỹ năng thôi miên siêu phàm, lập tức quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Tống Triêu Từ, thong thả mà kiên định nói: "Không, anh nhớ lầm rồi, nguyên nhân phát sinh tai nạn là do anh vô tình đâm vào hàng rào bảo vệ."
Giọng nàng nhỏ nhẹ mà nhu tình, tràn ngập ý mê hoặc.
Tống Triêu Từ mày dần dần nhăn lại, ánh mắt thoáng hoảng hốt, "Tôi tự mình.. Đụng phải?"
"Đúng vậy." Trong mắt Ngôn La dần dần tụ lại thành một luồng bóng mờ, "Không có tài xế gây chuyện, anh cũng không nghe được âm thanh phụ nữ nào."
"Có phải vậy không?"
Ngôn La xoa xoa chóp mũi toát ra mồ hôi mỏng.
Thôi miên là nhiệm vụ của thể chất.
Nàng đã thôi miên bốn năm lần chỉ trong vài giờ, hiện tại tinh lực có chút ăn không tiêu.
"Không đúng." Màu sắc mơ hồ trong mắt Tống Triêu Từ nhất thời biến mất, ánh mắt hoài nghi chỉ thẳng Ngôn La, "Rõ ràng là một nữ tài xế đụng vào đuôi xe của tôi, chính tai tôi nghe thấy cô ta nói đụng phải tôi."
"..."
Ngôn La muốn tự chọc vào hai mắt mình!
[Thôi miên lại thất bại nha!] Tứ Bất Tượng thú tránh ở chỗ tối, dùng hết sức lực mà cười nhạo nàng.
Ngôn La lấy lại bình tĩnh, nhất định trong khoảng thời gian ngắn nàng sử dụng thuật thôi miên nhiều lần, hiệu quả có chút sơ suất.
Nàng quyết định trấn tĩnh Tống Triêu Từ trước, chờ chính mình hoàn toàn bình ổn lại mới cố gắng thôi miên hắn lần nữa.
Trước đó, nàng tuyệt đối không để hắn biết người lái xe gây tai nạn là Triệu Hương Phụ.
Công năng của Thần Bảo Hộ là cái gì?
Bị đánh và gánh tội thay.
"Tôi sẽ nói cho anh biết sự thật, thực ra.." Ngôn La trên mặt tỏ ra xấu hổ, ngượng ngùng mà cúi đầu, "Thực ra, tôi mới chính là nữ tài xế đó."
Tống Triêu Từ âm u mà nhìn chằm chằm nàng, không nói gì.
"Thật xin lỗi tôi không phải cố ý, tôi chỉ là quá sợ hãi, tôi không muốn ngồi tù."
Ngôn La dụi dụi con mắt.
Lại ngẩng đầu lên, đôi mắt hồng hồng, bộ dáng thật đáng thương.
"Tôi không có chạy trốn, anh xem, tôi còn mang anh đến bệnh viện, chạy khắp nơi vay tiền để phẫu thuật, như vậy đủ để chứng minh tôi không có ác ý. Chỉ cần anh không báo cảnh sát, tôi nguyện ý làm trâu làm ngựa báo đáp anh!"
"Cô lấy tiền trong ví tôi để trả tiền phẫu thuật." Tống Triêu Từ ánh mắt nhìn chiếc ví da rỗng tuệch đang nằm trên tay nàng.
"Không, tiền giải phẫu là tôi tự mình đi mượn. Còn tiền mặt trong ví của anh, tôi đem trả nó cho chủ sửa xe, chú kéo xe, cùng với phí sửa xe rồi." Thái độ Ngôn La cực kỳ thành khẩn, giọng điệu cũng cực kỳ chân thành tha thiết nói. "À đúng rồi, chi phí sửa xe của anh quá đắt, tôi để trong tiệm 4S rồi. Chủ sửa xe nói, anh cầm 50 vạn đến mà đổi."
"..."
Tống Triêu Từ một chút sức lực cũng không thể chịu được, hai mắt trợn tròn, trực tiếp ngất đi.
Ngôn La không khỏi cảm khái nói: "Chậc chậc, soái ca chính là soái ca, động tác trợn trắng mắt cũng thật mê người."
Nàng dừng một chút, nhíu mày nhìn bộ dạng Tống Triêu Từ đang nghiêng đầu ngủ say.
"Tại sao cảnh này lại quen mắt như vậy nhỉ?"
Chợt một tia điện xẹt qua người nàng, Ngôn La cuối cùng cũng nhớ ra được người này.
Ồ, tên này không phải nam nhân ngồi xe lăn sao?
Hóa ra, Tống Triêu Từ chính là quỷ xui xẻo bị nam chủ cặn bã Mã Hào đè chết, mà người đạp anh ra xuống lại chính là cô.
Editor & Beta: Tân Sinh
Danh sách chương