Edit Cá

Beta Diên

______

“Phu nhân.” Tiết quản gia cung kính nói, thấy dáng vẻ lúc này của phu nhân, Tiết quản gia cũng cong mắt cười. Nhìn là biết, phu nhân hiện tại đang rất vui.

“Đứa bé kia chính là thiếu gia của Diệp gia?” Chu phu nhân nhẹ nhàng lau nước mắt, khôi phục lại vẻ đoan trang hiền thục nhưng trên mặt vẫn vương nét cười vui mừng như cũ.

“Vâng, tôi đang định nói cho người biết.” Tiết quản gia gật đầu.

Quay đầu nhìn thoáng qua hai người dưới phòng khách, Tiết quản gia tiếp tục nói, “Phu nhân, như người đã thấy, thiếu gia vậy mà lại chịu ăn uống. May mà có Diệp thiếu gia, chén mì kia chính là Diệp thiếu gia tự tay làm.”

“Đứa nhỏ này hẳn là sẽ không có vấn đề gì?” Tuy rằng Chu phu nhân thực sự cảm kích Diệp Mộ Sanh, nhưng vẫn không nhịn được, lo lắng nói.

Thật ra ngày Chu Lạc Ly bỏ trốn ra ngoài, Chu phu nhân đã bảo Tiết quản gia tra xét gia cảnh của Diệp Mộ Sanh. Dù sao Chu gia cũng là hắc đạo phức tạp, có một số việc nên đề phòng vẫn hơn.

“Phu nhân không cần lo lắng. Diệp gia tuy là thế gia quyền quý, nhưng quan hệ gia đình lại đơn giản, ở xã hội thượng lưu rất bình thường. Chu gia chúng ta và Diệp gia cũng không tồn tại mối quan hệ gì, cho nên không có khả năng xảy ra âm mưu đoạt lợi ích. Hơn nữa, tôi nhìn ra được Diệp thiếu gia này là một đứa trẻ ngoan.” Tiết quản gia nghiêm túc giải thích.

“Vậy là tốt rồi.” Nghe Tiết quản gia nói như vậy, Chu phu nhân lúc này mới hoàn toàn yên tâm. Có được một người bạn tốt như vậy, tiểu Ly đúng là may mắn.

Ngay lúc này, Diệp Mộ Sanh ngồi ở bên cạnh Chu Lạc Ly đột nhiên nhìn thấy Chu phu nhân. Sau khi lễ phép cười chào với Chu phu nhân, Diệp Mộ Sanh mới dời tầm mắt, tiếp tục cười giỡn với Chu Lạc Ly.  

Thấy con trai nhà mình ngoan ngoãn ăn chén mì, cùng Diệp Mộ Sanh nói chuyện, Chu phu nhân vui mừng cười nói, “Thật là một đứa trẻ ngoan, hy vọng cậu ấy có thể giúp tiểu Ly vơi bớt đau khổ.”

Chu phu nhân hiện tại đã không còn hy vọng xa vời con trai mình thành người tài giỏi gì đó, bà chỉ cầu bệnh tình con trai có thể mau sớm bình phục, sau đó bình bình an an lớn lên, gặp được người hắn thích sau đó cưới vợ sinh con, hạnh phúc mà sống cả đời.

“Chu Lạc Ly.” Diệp Mộ Sanh chống cằm, mắt hoa đào khẽ động, ánh mắt ôn hòa nhìn chăm chú vào Chu Lạc Ly ở bên cạnh.

“Ừ?” Chu Lạc Ly buông chiếc đũa, ngẩng đầu đối diện với tầm mắt Diệp Mộ Sanh, nghi hoặc mà ừ một tiếng.

“Tôi cảm thấy anh vẫn nên dành thời gian đi cắt tóc đi. Nhưng nếu anh muốn nuôi tóc dài để tết bím giống con gái, thì coi như tôi chưa nói gì.” Diệp Mộ Sanh vừa nói, vừa vươn tay sờ sau tai Chu Lạc Ly.

“Da trắng, đôi mắt lại to, ừm… Chu Lạc Ly nếu anh muốn nuôi tóc dài sau đó tết bím, mặc váy công chúa vào, tuyệt đối không ai nghĩ anh là con trai.” Thấy Chu Lạc Ly không hé răng, Diệp Mộ Sanh cười cười, kê mặt sát vào Chu Lạc Ly, nghiêm túc nói.

“Diệp Mộ Sanh, đủ rồi!” Chu Lạc Ly mặt đầy hắc tuyến, nhẹ nhàng đẩy người Diệp Mộ Sanh ra, nghiến răng nghiến lợi nói.

Thấy Chu Lạc Ly có chút tức giận, Diệp Mộ Sanh nhẹ nhàng nhíu mày nói: “Tôi chỉ là nói giỡn thôi, khả năng đã quá mức, xin lỗi……”

“…… Không có gì.” Khi Diệp Mộ Sanh xin lỗi làm Chu Lạc Ly đang tức giận đến bốc cháy lập tức liền tan biến.

“Lần sau tôi sẽ chú ý.” Diệp Mộ Sanh nhẹ nhàng gợi khóe môi lên cười nói.

Chu Lạc Ly cũng biết Diệp Mộ Sanh nói giỡn, nhưng hắn chỉ là buồn bực mà thôi, bởi vì hôm nay không biết đã bị Diệp Mộ Sanh đùa giỡn bao nhiêu lần rồi……

Thấy Diệp Mộ Sanh không lên tiếng, Chu Lạc Ly do dự một lát rồi mở miệng nói: “Diệp Mộ Sanh……”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện