Edit by CTC
Quân Khanh Mặc vẫn chưa đáp lại Thu Chỉ Vọng như cũ, hắn cầm bình sứ cùng gói thuốc của Diệp Mộ Sanh, sắc mặt lãnh đạm đi đến phía áo ngoài rơi trên mặt đất.
Đương khi Quân Khanh Mặc bước lên cầm lấy áo ngoài đã ô uế, trong nháy mắt chiếc áo lập tức hóa thành những viên cực kỳ nhỏ, rơi rụng ở không trung, một màn này vừa lúc được Thu Chỉ Vọng vừa mới chuẩn bị xoay người rời đi nhìn thấy.
Con ngươi đầy ý cười của Thu Chỉ Vọng hiện lên chấn động, y nhìn ra được Quân Khanh Mặc không đơn giản, lại chưa từng nghĩ đến nội công hắn cư nhiên thâm hậu như thế.
Mà tiểu nhị đứng một bên đang định lên tiếng răn dạy Quân Khanh Mặc tự tiện vào nhã gian thì sau khi thấy Quân Khanh Mặc thi triển võ công lập tức nghẹn họng cùng kinh ngạc, trừng hai mắt, không thể tin nổi mà nhìn chằm chằm Quân Khanh Mặc.
Ngay sau đó Quân Khanh Mặc mặt không biểu cảm mà làm tan biến đống quần áo còn lại rơi trên mặt đất, lúc này mới từ trên cửa sổ nhảy xuống, toàn bộ quá trình đều không bố thí một ánh mắt cho hai người đứng ở cửa.
Thu Chỉ Vọng phản ứng lại đầu tiên, sau khi nhìn một vòng quanh phòng, y suy tư một lát rồi nói với tiểu nhị "Tiểu nhị, nên hoàn hồn rồi. Đi thôi, đổi cho ta một nhã gian khác".
Người này võ công không dưới y, thậm chí so với y còn cao hơn. Nhìn qua thì không bao lâu trên giang hồ sẽ xuất hiện một vị tân tú tuổi còn trẻ võ công lại cao cường.
Bởi vì gặp Thu Chỉ Vọng, cho nên Quân Khanh Mặc càng thêm cảnh giác, hắn không trực tiếp từ nhã gian bay đến trong phòng thanh lâu, mà là đi từ phía sau thanh lâu trở về.
Ngày hôm sau Diệp Mộ Sanh tỉnh lại, liền cảm giác được cả người không ổn, toàn thân đau nhức. Đứng lên trong nháy mắt, cậu cảm thấy nơi nào đó truyền đến đau đớn kịch liệt, Diệp Mộ Sanh không khỏi nhăn đuôi lông mày lại.
Ánh mắt quét một vòng, sau khi thấy đây là trên giường, Diệp Mộ Sanh cắn răng trở mình, tóc đen dài như mực rơi xuống trên giường, dùng tay chống đỡ, đầu gối quỳ gối trên giường, tận lực không cho cái mông đã chịu đè ép ngồi xuống, lúc này đau đớn mới tan đi một ít.
Thoáng nhìn tay áo màu trắng trên cánh tay mình, lúc này Diệp Mộ Sanh mới phát hiện mình đã được thay quần áo sạch sẽ, quỳ trên giường, Diệp Mộ Sanh cởi bỏ nút thắt áo, muốn xem xét miệng vết thương trên người mình.
Xiêm y màu trắng rút xuống một nửa, chảy xuống trên cánh tay Diệp Mộ Sanh, nguyên bản trắng nõn như ngọc, hiện giờ thân thể lại lộ ra vết thương tím tím xanh xanh.
Nhìn thấy trên miệng vết thương dính một chút vật thể màu trắng, Diệp Mộ Sanh liền biết có người đã xử lý vết thương cho mình, mà người xử lý vết thương và mặc quần áo vào cho cậu hẳn chính là đầu sỏ gây tội làm thân cậu đầy thương tích - Quân Khanh Mặc.
Diệp Mộ Sanh vừa định mặc quần áo lại, liền nghe thấy được tiếng bước chân, nhanh chóng thắt lại xiêm y, nằm ở trên giường sau đó liền vang lên tiếng mở cửa “Ai……”
Chữ vừa mới ra khỏi miệng, con ngươi Diệp Mộ Sanh hiện lên tia bất đắc dĩ, cậu biết thanh âm của mình đã hư hao, lại không ngờ tới tiếng nói nguyên bản thanh thúy lại khàn khàn tới nông nỗi như thế.
Quân Khanh Mặc không có mở miệng, trực tiếp xốc màn giường lên, ánh mắt hai người tương chạm trong nháy mắt, Diệp Mộ Sanh câu môi cười. Mà Quân Khanh Mặc vẻ mặt lạnh nhạt, nhưng con ngươi lại hiện lên một tia ánh sáng.
“Ngươi yên tâm, ta đã sát dược cùng với mặc tốt quần áo cho ngươi.” Quân Khanh Mặc nói.
“Ừm, bất quá dược này không có hiệu quả tốt như dược của ta.” Diệp Mộ Sanh đuôi lông mày nhảy dựng, mắt hoa đào lóe lóe nói.
Khi ánh mắt chạm đến cổ Diệp Mộ Sanh, con ngươi Quân Khanh Mặc trở nên sâu thẳm, đáy mắt lại lần nữa hiện lên tia tự trách, ngay sau đó ngồi ở trên giường duỗi tay ôm lấy Diệp Mộ Sanh vào trong lòng mình nói “Ngươi chính là Diệp thần y, người khác chế dược tất nhiên không đuổi kịp ngươi.”
“Bình sứ trên bàn ngươi sát chưa?” Diệp Mộ Sanh cười cười, đột nhiên hỏi.
“Sát rồi, rất có hiệu quả.” Quân Khanh Mặc mặt không đổi sắc nói.
Kỳ thật bình dược kia Quân Khanh Mặc không có sát. Không phải hắn không tin tưởng Diệp Mộ Sanh, mà là không muốn cho miệng vết thương tốt lên. Diệp Mộ Sanh đối xử tốt với hắn nhưng hắn lại lần nữa tra tấn Diệp Mộ Sanh, đây là hắn nên chịu!