Edit Cá

Beta: Vi aka Zi

____

Diệp Mộ Sanh đặt tay lên vai Chu Lạc Ly, cậu cảm nhận được Chu Lạc Ly đang run rẩy, nên nhẹ nhàng vỗ vai hắn, khẽ nói: "Cho nên, không cần phải tổn thương bản thân vì cô ấy lần nữa."

Chu Lạc Ly chống hai tay lên mặt đau khổ hét lên, khóc thút thít.

Nam nhân có nước mắt, nhưng không dễ rơi, chỉ là chưa thật sự chạm đến chỗ thương tâm mà thôi. Còn Tiểu Chi chính là nơi chua xót nhất không thể động vào trong lòng Chu Lạc Ly.

Diệp Mộ Sanh âm thầm thở dài, không hé môi, yên lặng bung dù cho Chu Lạc Ly, mặc cho hắn phát tiết hết những đau khổ trong lòng.

Mưa to như tiếng hạt châu đứt đoạn, ào ào rơi lên mặt đất, lên tấm bia và lên người Diệp Mộ Sanh.

Cả cái ô đều che cho Chu Lạc Ly, không bao lâu sau cả người Diệp Mộ Sanh đều ướt sũng.

Chu Lạc Ly cũng từ từ bình tĩnh lại, không còn hét và khóc thút thít nữa.

"Đi thôi, nên trở về rồi." Diệp Mộ Sanh đứng lên, cánh tay và chân sau hoạt động có chút khó khăn, nói với Chu Lạc Ly.

Thấy Chu Lạc Ly chỉ nhìn chằm chằm ảnh trên bia mộ không để ý đến mình, Diệp Mộ Sanh nhìn lướt qua bản thân, quần áo trên người cậu đều ướt đẫm hết cả rồi. Cậu hơi nhíu mày vứt ô đi, thô bạo trực tiếp kéo Chu Lạc Ly đang quỳ gối lên.

"Buông tôi ra!" Chu Lạc Ly liều mạng giãy giụa, nhưng vì hắn đã ăn uống qua loa trong thời gian dài lại còn quỳ lâu như vậy nên chân đều đã tê tần, cả người không còn tí sức lực nào.

Đã không tránh được tay của Diệp Mộ Sanh, ngược lại hắn còn phải dựa vào cậu để đứng lên, việc này làm cho một tên xuất thân hắc đạo như hắn rất bực bội. Từ khi nào hắn lại trở nên yếu đuối như vậy!? Diệp Mộ Sanh tự nhiên xem nhẹ ánh mắt hung ác của Chu Lạc Ly, cậu nắm chặt Chu Lạc Ly, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Buông anh ra, anh sẽ lại tiếp tục quỳ. Mưa không ngừng chỉ trong một chốc đâu, hơn nữa, quần áo anh cũng đã ướt hết rồi, quỳ tiếp có thể ảnh hưởng đến tính mạng đấy."

Tuy Chu Lạc Ly vẫn luôn giãy giụa phản kháng, nhưng hiện tại thân thể và tâm trạng của hắn đều không tốt, vẫn bị Diệp Mộ Sanh mạnh khỏe lôi ra khỏi nghĩa địa.

Mưa càng lúc càng to nặng nề rơi xuống, một chiếc xe con màu đen bóng dừng lại ngoài nghĩa địa.

Thật ra đây là do Diệp Mộ Sanh đã tính đến việc hôm nay sẽ có mưa, lại đang ở vùng ngoại ô, rất khó bắt taxi, liền lợi dụng thân phận của nguyên chủ, gọi một chiếc xe con của Diệp gia đến.

Thấy Diệp Mộ Sanh ra tới, một người đàn ông trung niên bung dù bước ra khỏi xe.

Người đàn ông nọ chạy đến bên cạnh Diệp Mộ Sanh, cầm theo ô, vẻ mặt lo lắng, nói: “Thiếu gia, cậu ra rồi, tôi đang định vào tìm cậu đây, sao quần áo cậu đều ướt đẫm thế, nhanh trở về thay quần áo thôi.”

“Chú Lưu, khiến chú lo lắng rồi.” Diệp Mộ Sanh gắt gao lôi kéo Chu Lạc Ly mặt đang rất không vui, cậu cười cười nói xin lỗi chú Lưu.

Chu Lạc Ly biết, trạng thái của bản thân bây giờ không đánh lại Diệp Mộ Sanh, hơn nữa hắn còn có bệnh trầm cảm, Chu Lạc Ly chỉ muốn chết không muốn sống, thái độ hời hợt đối với mọi thứ, nên Chu Lạc Ly không còn phản kháng nữa, chấp nhận để Diệp Mộ Sanh lôi đi, kéo vào trong xe.

"Có phải cậu rảnh quá hoá nhàm chán hay không?" Chu Lạc Ly nhìn mưa ngoài cửa sổ, tiếng nói trầm thấp nghẹn ngào không giấu được sự mệt mỏi.

Diệp Mộ Sanh vừa lau nước mưa trên mặt vừa nói: "Trước mắt mà nói, tôi thật sự là rảnh đến nhàm chán rồi. Ở đây chỉ có khăn, anh lau mặt trước đi. Chờ đến nhà tôi rồi, tôi bảo người tìm quần áo cho anh."

Chu Lạc Ly quay đầu, quét mắt nhìn Diệp Mộ Sanh lau mặt. Dường như cảm giác được ánh mắt sắc bén của Chu Lạc Ly, Diệp Mộ Sanh cũng quay qua, đối mặt với ánh mắt Chu Lạc Ly, khoé môi nhếch lên.

Con ngươi Chu Lạc Ly ảm đạm, ánh sáng không gợi lên nổi một gợn sóng, nắm chặt tay, nhanh chóng thu hồi ánh mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ, trầm mặc không lên tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện