Hơn nữa, sau này không thể quá tùy tiện với anh được, phải giữ một khoảng cách nhất định, nếu quá gần gũi thì chẳng phải sẽ giống như kẻ thứ ba sao? Cố Viễn Hàn có người mình thích cũng không nói với mẹ, lại còn đồng ý cưới nguyên thân về nhà, khiến bản thân cô bây giờ xấu hổ biết bao.

Rau và ngũ cốc có thể bổ sung năng lượng, nhưng thịt thì sao?

Nếu không nhầm, hôm nay cô ăn một miếng thịt, rõ ràng là có nhiều năng lượng hơn so với ăn bánh ngô, nhưng số lượng quá ít.

Quyết định rồi, cô quyết tâm ngày mai sẽ lên núi.

Khi tỉnh dậy, xung quanh không có ai, sau khi ra ngoài tắm rửa, cô vào bếp nhìn đồ ăn mọi người để phần trong nồi.

Hừ! Bây giờ cô đã không còn có thể tự tin ăn đồ ăn của nhà họ Cố nữa.

Hôm qua, cô còn coi mình là con dâu nhà họ Cố, nhưng từ nay về sau, cô chỉ có thể coi mình là khách của nhà họ Cố mà thôi.

Ăn sáng xong, Hề Thanh Thanh định đi bộ ra sau núi.

“Thím hai, thím đi đâu thế?”

Sau khi đi ra phía sau núi, cô tình cờ gặp Lư Đản Nhi lưng đeo giỏ đang đi về phía mình.

Hề Thanh Thanh xoa đầu Lư Đản Nhi: “Lư Đản Nhi, đi cắt rau cho lợn à, sao không thấy Cẩu Đản Nhi đâu? Thím hai muốn đi ra sau núi xem thế nào.”

“Sọt của Cẩu Đản Nhi còn chưa đầy nên em ấy vẫn còn ở đó, thím hai đừng đi, để cháu đưa rau lợn đến chuồng heo của đại đội đã, lát nữa cháu sẽ cùng thím.”

Không đợi Hề Thanh Thanh trả lời, cậu bé cõng cái sọt chạy về phía trước.



Một lúc sau, cậu bé chạy trở lại: “Thím hai, đi thôi.”

Cậu bé phải bảo vệ thím hai thật tốt, thím hai hay ngất xỉu, sức khỏe không được tốt.

“Được.”

Đến nửa sườn núi phía sau, Lư Đản Nhi dừng lại, vừa cắt cỏ vừa nói với Hề Thanh Thanh: “Thím hai, thím nghỉ ngơi dưới gốc cây kia một lát, đừng chạy lung tung.”

Hề Thanh Thanh dở khóc dở cười, không chạy lung tung thì sao mà bắt được thú hoang?

“Lư Đản Nhi, thím hai còn chưa tới bên kia núi, thím muốn đi xem một chút.”

Bây giờ, bọn họ đang ở là một ngọn núi nhỏ, bên kia còn có một ngọn núi cao hơn, nhìn từ xa, cây cối um tùm tươi tốt.

Lư Đản Nhi bèn cất liềm đi, tỏ vẻ bất lực, dẫn Hề Thanh Thanh lên núi.

Chẳng mấy chốc đã lên đến đỉnh núi, nhìn xuống chỉ thấy cây cối thưa thớt với độ dốc thoai thoải.

Lư Đản Nhi vẫn không quên nói với Hề Thanh Thanh lời dặn của người lớn: “Thím hai, đừng đi đến phía sau ngọn núi cao đó, ở đó không chỉ có sói mà còn có hổ nữa.”

“Được, thím hai sẽ không đi.”

Bây giờ, nơi này là đủ cho cô săn bắn rồi, cô đã nhìn thấy những con thỏ chạy quanh núi và những con chim trĩ bay là là trên cỏ.

Lư Đản Nhi không trông coi Hề Thanh Thanh nữa, cậu bé vẫn chưa lấy được điểm công hôm nay. Đợi lát nữa làm xong việc, cậu bé sẽ chơi với thím hai sau.

Hề Thanh Thanh bước nhanh về phía con thỏ đang lao về phía mình, ngay lập tức vồ lấy nó.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện