Cũng không quan tâm vẻ mặt thối của Cố Viễn Hàn, dù sao bà ấy nhìn mười lần thì cũng có tám lần vậy nên thành quen luôn rồi.

Bước nhanh về nhà.

“Lư Đản Nhi, con đến nhà bà nội cả của con, mang chút rau dại mà thím đào tặng cho bà nội đi, lấy cái gùi phía dưới ấy, chỗ đó non.”

Hề Thanh Thanh nháy mắt với Lư Đản Nhi, Lư Đản Nhi lập tức hiểu ý, đuổi theo Trần Lan Chi muốn cùng nhau trở về.

Mơ hồ còn nghe thấy Trần Lan Chi nói chuyện: "Con nói con, đứa nhỏ này. Bác lấy chút ít là được rồi, còn chia trên dưới làm gì. Rau dại kia không phải đều giống nhau sao?"

Lư Đản Nhi cũng không nói lời nào, chỉ cười ngây ngô không ngừng.

Cố Viễn Hàn nhìn Hề Thanh Thanh đang cười mà thấy khó hiểu, nhìn đến mức khiến cô cảm thấy hơi mất tự nhiên.

Lúc Hề Thanh Thanh sắp nhịn không được mở miệng xoay người đi về nhà, trong lòng anh vẫn nghĩ e là đầu óc của cô nhóc thanh niên trí thức không được thông suốt cho lắm. Giờ mùa này nếu muốn ăn rau dại thì ai mà không biết đào chứ? Cũng không biết xấu hổ mà đưa người ta về nhà, chẳng lẽ là muốn Lư Đản Nhi ăn chực ở nhà bác cả một bữa rồi về sao? Tính cũng khôn đấy, cũng không phải không biết sống qua ngày mà.

Hề Thanh Thanh không quan tâm anh nổi cơn điên gì, cô định sau khi về đến nhà thì rửa mặt, thay quần áo. Dù sao khả năng của thân thể này cũng không được tốt lắm, trên người bây giờ lại dính đầy bùn đất.

“Em khoá cửa lại làm gì vậy?”



Cố Viễn Hàn ở ngoài vỗ cửa.

“Đừng vỗ nữa, tôi đang thay quần áo đây.”

Không biết Cố Viễn Hàn đang nghĩ đến cái gì, mặt hơi đen trở nên đỏ bừng, lầm bầm đi vào nhà bếp.

Nếu như Hề Thanh Thanh có thể nghe được: Cô nhóc thanh niên trí thức này cũng không biết đi nấu cơm nữa chứ, nhà ai có thể chịu được bà vợ lười như vậy đây? Trên người dính chút bụi thì phải thay quần áo ngay, chú ý lung tung.

Đáng tiếc cô lại không nghe thấy. Kiếp trước cô không có điều kiện, cho dù dùng dị năng hệ thuỷ để đổi nước cũng phải sạch sẽ. Kiếp này hễ có điều kiện, thì đương nhiên cô không thể để bản thân chịu bẩn.

Hơn nữa hôm nay cô chính là công thần, đầu năm nay khó có thịt mà ăn, hừ! Nhất định phải nằm nghỉ ngơi trên giường sưởi một lát.

Hề Thanh Thanh rảnh rỗi cầm một cái gương nhỏ, cẩn thận quan sát dáng vẻ bây giờ một chút: Tuy rằng không sát với dáng vẻ chị gái trưởng thành, lạnh lùng của thế giới mạt thế, nhưng càng giống với vẻ ngoài vốn có của mình hơn!

Kiếp trước vì để duy trì nhân vật thiết kế, cô đã phải chịu biết bao vất vả. Dù sao dùng thân thể kia làm chuyện hài hước gì cũng như làm sai cả, kiếp này cô có thể buông tha cho chính mình rồi ha ha!

“Em ở trong phòng lề mề cái gì vậy? Ra ngoài nấu cơm đi!”

Cố Viễn Hàn ở ngoài cửa phòng đập rầm rầm, cô nhóc thanh niên trí thức trốn nhiều thành quen rồi đúng không? Không được! Cô lười, mình phải tự nấu ăn. Thà mình được lợi chứ không để người khác.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện