Cô không quan tâm có khô hay không, mở ra cái là dốc vào miệng.

Cô ăn hết sạch đồ ăn mà nguyên chủ tích trữ mới làm dịu cơn đói xuống.

Thế giới này không có linh hạch, chỉ có thể bổ sung năng lượng thông qua đồ ăn, xem ra sau này trong nhà này sẽ xuất hiện một ông vua dạ dày rồi đây.

Hề Thanh Thanh không nghĩ thêm gì khác nữa, lấp bụng thì nằm xuống giường, nhắm mắt nghỉ, khôi phục năng lượng.

Ánh mắt trời buổi sáng xuyên qua cửa sổ chiếu vào giường, bỗng nhiên Hề Thanh Thanh bừng tỉnh khỏi giấc mộng.

Cô nhìn mặt trời bên ngoài, đoán giờ giấc, chắc người trong nhà đều đi làm việc hết rồi.

Hôm qua mẹ chồng nói cô phải đi làm việc thế mà sáng lại không gọi mình dậy, xem ra bà ấy là người khẩu xà tâm phật, dù bên ngoài đồn thổi bà ấy thế nào, bà ấy đối xử với người nhà rất tốt.

Thời đại này, nếu giống như cô thì con dâu nhà người ta đã bị mắng cho to đầu rồi.

Bỗng nhiên nghĩ tới giấc mơ vừa rồi, cũng không thể tính là mơ, chắc là chuyện thực sự đã xảy ra.

Trong giấc mơ đó, linh hồn của cô quay lại kiếp sống đầu tiên, cũng là thế giới vốn có của cô.

Cơ thể hiện giờ của cô đang chứa “Hề Thanh Thanh” của thập niên 70, nghĩ tới chuyện trước khi xuyên không mình kiếm được một số tiền cực lớn, bạn thân của mình bị tai nạn xe cộ mà cô không bảo vệ được, chỉ vì kiếm khoản tiền ấy.

Kết quả, chưa kịp tiêu xài gì đã xuyên tới thế giới tận thế.



Lúc mới đến thế giới tận thế, đối diện với xác sống ập tới, cô không có không gian, chỉ dựa vào dị năng sức lực và dị năng thực vật tồn tại ở tận thế mười năm, còn lên được vị trí đội trưởng của một tiểu đội hàng đầu trong căn cứ.

Phải đánh đổi bằng bao nhiêu nỗ lực kia chứ! Vốn dĩ cô đã tính toán đâu ra đấy rồi, sau khi hoàn thành nhiệm vụ đó, trong một khoảng thời gian cô sẽ không ra ngoài nữa, phấn đấu lâu như vậy chưa từng thả lỏng một giây một phút nào.

Không ngờ lại xuyên không nữa.

Điều khiến cô tức hơn là toàn hời cho người khác, nguyên chủ của thế giới tận thế quay về, Hề Thanh Thanh của thập niên 70 tráo đổi với cô ở thế giới hiện đại đầu tiên.

Mặc dù người ở xã hội hiện đại không muốn quay về nhưng cũng thử với cô, ai ngờ không tráo đổi lại được, Hề Thanh Thanh của thập niên 70 cứ lôi kéo cô nói xin lỗi miết.

Sau đó cô chỉ đành buông bỏ, Hề Thanh Thanh kia cam đoan với cô sẽ trả tiền cho người bạn bị tai nạn xe cộ của cô, cũng mong cô có thể chăm sóc cha mẹ của thân xác này.

Từ đây, tên của cô là Cạn Lời.

Bị người ta cướp hết thành quả, cô muốn khóc.

Thế hóa ra cô đi làm thuê cho “Hề Thanh Thanh” của mỗi thế giới à? Ông trời xảo trá ơi, ông tính toán giỏi thật đấy! Máy tính cũng không tính giỏi như ông đâu! Hạt trên bàn tính đều rớt hết vào mặt cô rồi.

Thôi nhé, ngả bài đấy, tôi không làm nữa, tôi phó mặc cho đời đấy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện