Mặt trời chậm rãi ngã về phía tây, từng đám mây chiều có màu sắc xinh đẹp đã xuất hiện, mọi người nhìn thấy ráng mây đỏ cũng biết đã không còn sớm nữa.
Trên đường đi, bọn họ đã đi ngang qua mấy thôn trang lớn nhỏ nhưng tất cả đều trống không.

Xem ra tình hình khô hạn ở Dương Thành bên này còn nghiêm trong hơn trấn Ngô Đồng.

Trên đường đi họ cũng chưa từng nhìn thấy một dòng suối nhỏ nào, kể cả khe nước khô cạn cũng không thấy đâu…
Tuy trên đường đi không thấy nước nhưng trên xe đẩy của bọn họ có mấy chục đến gần một trăm cân nước của các nhà, vì vậy mà có thể chống đỡ thêm một thời gian…
Trên suốt đường đi, Liễu Tự Sơn cũng giật mình, ông ấy nghĩ lại mà sợ hãi.

Nếu ông ấy tiếp tục chậm trễ không ra quyết định, nếu ông ấy vẫn một mực cho rằng ông trời sẽ chừa đường sống cho thôn của bọn họ, nếu ông ấy nhất quyết muốn chờ đến khi sông cạn khô mới hết hy vọng mà chạy ra ngoài thì không biết kết quả của mọi người sẽ thế nào.
Khoảng cách Dương Thành càng gần thì trong lòng Liễu Duệ lại càng bất an hơn, nàng không biết đó là vì nguy hiểm đang đến gần hay vì nguyên nhân gì khác.

Đợi đến khi dựng trại tạm thời ngoài thành xong xuôi, mọi người chồng cỏ khô lên làm đệm, dùng gậy gỗ đánh vào chồng cỏ khô một hồi để đề phòng có rắn rết làm ổ trong đó sẽ cắn trúng trong lúc bọn họ nghỉ ngơi, kinh nghiệm đã trải qua trước đó quả thực rất khó quên.
Sau hai ngày chạy nạn, bởi vì người trong thôn có sức khỏe tốt, mấy đứa bé chắc nịch, ngoại trừ mệt mỏi ra thì không có ai bị bệnh, đây cũng là một chuyện may mắn.
Cỏ khô, nhánh cây ở xung quanh rất nhiều nên dễ dàng bắt lửa, từng nhà bắt đầu đặt nồi lên.
Dọc theo con đường này, đoàn người của bọn họ cũng không gặp được một bóng người nào, cho dù mọi người đều đi về phía kinh thành thì cũng không đến mức không gặp một bóng người nào thế này.

Ngoài ra còn có mấy thôn trang trống rỗng mà đoàn người của bọn họ đi qua.

Liễu Thuận cảm thấy tình hình rất nghiêm trọng.
Bây giờ đoàn người của bọn họ đang ở bên ngoài Dương Thành, hắn phải tìm người cùng đi với mình vào thành để tìm hiểu tin tức.
Mà người kia phải lanh lẹ, tay chân nhanh nhẹn, biết chút võ nghệ càng tốt, mà hơn hết là phải thông minh.


Liễu Thuận càng nghĩ càng cảm thấy đứa nhỏ Liễu Nhứ rất phù hợp.
Tính tình Liễu Nhứ chững chạc, tài bắn cung không tệ, trên suốt đoạn đường đi cũng chưa từng nghe nàng than mệt, đúng là phù hợp hơn các hán tử trong thôn rất nhiều.
Nhưng nàng là nữ nhi, không biết bản thân và người nhà nàng có đồng ý đi theo hắn mạo hiểm vào thành hay không.
Đa số các nhà đều chọn nấu một nồi bánh canh lớn chung với nhà của Liễu Nhứ, vì mọi người đều có nước, cộng thêm chút bột làm sợi bánh, nấu sệt lại làm bữa tối là thích hợp nhất.

Đến lúc ăn tối, mọi người đã ăn sạch bách, lại tận dụng một ít nước tráng nồi để uống, vừa giải khát vừa chắc bụng.
Sau khi ăn tối xong, mọi người lại nhào chút bột mì làm bánh nướng, dùng làm lương khô cho ngày hôm sau.

Trong lúc vô tình, Liễu Nhứ phát hiện Liễu Thuận thúc của nhà trưởng thôn vẫn luôn vô tình hay cố ý mà nhìn sang chỗ nàng.

Không biết ông ấy có ý gì?
Vì đều là người cùng thôn, Liễu Thuận cũng không có ác ý gì nên Liễu Nhứ không để trong lòng.

Mà trái lại là Liễu Thuận, dường như hắn đã nghĩ thông suốt chuyện gì đó nên đi về phía nhà của Liễu Nhứ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện