Liễu Nhứ nhìn thấy được sự quan tâm của mẫu thân và người dân trong thôn, nàng cười nói: “Nương, các vị thúc bá thẩm tử, mọi người đừng lo lắng.
Con đã từng ăn loại quả này ở thôn chúng ta rồi, không có độc, vị hơi chua chua, tên là nho dại.
”
“Thôn chúng ta có loại quả này sao? Chưa từng thấy mà?” Sau khi Liễu Nhứ nói có thể ăn được, mọi người đều tập trung vào quả nho.
“Ngươi từng ăn nó lúc nào vậy?”
“Thật sự không có chuyện gì sao?”
Không nói đến người trong thôn tò mò, ngay cả Lý Tam Nương cũng thắc mắc, chẳng lẽ đứa trẻ này đã vào núi và lén lút ăn loại quả dại không rõ nguồn gốc này? Một vị thẩm tử cũng khó hiểu mà nói: “Mấy năm trước ta đem rau củ đến tửu lầu, may mắn từng nhìn thấy quả nho một lần, nhưng trái nho tròn trịa, vỏ ngoài màu tím, hình như không giống quả này cho lắm đâu?”
“A? Quả này không lớn hơn hạt gạo bao nhiêu cả, còn là màu xanh nữa, Nhứ Nhi, có phải con nhìn lầm rồi không?”
Liễu Nhứ thật sự không ngờ rằng, vậy mà thế giới này đã trồng nho từ sớm rồi.
“Các vị thẩm tử, quả màu xanh này chính là trái nho vẫn còn chưa chín.
”
“Thật sự có thể ăn được, cháu đã ăn nó từ rất lâu rồi.
”
“Hơn nữa vừa nãy cháu cũng ăn một ít, nếu thật sự có độc, vậy thì cháu có thể không có chuyện gì mà đứng đây như vậy sao?” Liễu Nhứ tự tin nói.
“Đúng đúng đúng, xem ra là thật sự không sao.
”
“Hình như Nhứ Nhi thật sự không sao cả, cháu có chóng mặt không? Cháu có cảm thấy khó chịu ở đâu không?”
Thấy Liễu Nhứ lắc đầu tỏ vẻ bản thân không có bất cứ phản ứng không tốt nào, mấy vị thẩm tử mới thả lỏng.
“Vậy thật tốt quá, cả đường chỉ thấy cỏ khô, cuối cùng cũng nhìn thấy lá xanh rồi.
”
“Chỉ là loại quả này hơi ít, còn chưa đến mười chùm nữa, không đủ để chia cho tất cả mọi người.
”
Lúc không còn một miếng dưa chua nào nữa thì loại trái cây mới lạ trước mắt vô cùng quý giá, thậm chí còn có người hỏi lá cây, dây leo có thể ăn được hay không.
Vài vị thẩm tử mồm năm miệng mười nói, suy nghĩ của mọi người đều lệch hướng cả rồi, hoàn toàn quên mất đám người bọn họ đến đây để làm gì.
“Khụ khụ khụ.
” Tiếng nhắc nhở của thôn trưởng vang lên, mọi người mới nhớ đến chuyện chính!
Liễu Tự Sơn quan sát cửa động không lớn này một lúc, mở miệng hỏi: “Cần phải có vài người vào trong xem thử, mọi người có ai bằng lòng đi không?”
Trong lúc nhất thời, tất cả đều lặng ngắt như tờ, mọi người nhìn lẫn nhau.
Con người luôn sợ hãi với những hiểm nguy chưa biết.
Ai cũng không biết bên trong có sự nguy hiểm như thế nào, nhưng nếu không có ai dám vào trong thăm dò, vậy thì bọn họ chỉ có thể đứng yên tại chỗ!
“Con bằng lòng đi.
” Liễu Nhứ là người lên tiếng đầu tiên.
Không phải nàng vĩ đại, chỉ là nhất định phải có người đi dò đường.
Trong sơn động này râm mát, là môi trường mà rắn và côn trùng yêu thích, nàng có tự tin bản thân đi sẽ không bị thương, nhưng người trong thôn thì lại chưa chắc như vậy.
“Nhứ Nhi, một cô nương như con tham gia náo nhiệt gì chứ?” Lý Tam Nương không tán đồng nữ nhi đi mạo hiểm, nhiều nam tử như vậy, cho dù thế nào cũng không đến phiên nàng xung phong.