Đầu bên kia, một nhà của Liễu Thuận đứng cách lối ra không xa, con bò già bị cột bên cạnh một cái cây thấp bé cách họ không xa đang ăn cỏ khô.

Liễu Tự Sơn bị đá nện trúng bả vai, lúc này đang ngồi trên chiếu nghỉ ngơi.

Mấy anh em Liễu Thuận, Liễu Bình và Liễu An cầm chặt vũ khí trên tay, mắt nhìn chằm chằm xung quanh, thỉnh thoảng có lưu dân đỏ mắt nhìn chằm chằm nhà họ nên ba anh em phải đề phòng chặt chẽ.

Bọn họ đã trốn thoát khỏi khe núi nhưng không biết những người dân cùng thôn ở phía sau thế nào? Mưa đá rơi xuống như thế, không biết là kẻ nào trên đỉnh núi kia đã ra tay.

Nếu người trong thôn mãi mà vẫn không qua khỏi khe núi này thì gia đình họ vẫn phải nghĩ cách qua đó tập họp với mọi người, muốn thuận lợi đến phương nam chỉ với một người nhà họ đơn thân độc mã thế này là hoàn toàn không có khả năng.

Liễu Tự Sơn muốn để nhi tử của mình đi tìm hiểu tình hình nhưng lương thực, gia sản đều ở đây, bên cạnh còn có các lưu dân đói khát đang nhìn chằm chằm, họ không thể đi tìm hiểu tình hình được.

“Ôi, thời thế loạn cả rồi!”
“Phụ thân, người mau nhìn xem! Mọi người đến rồi!” Liễu Thuận vẫn nhìn chằm chằm về phía khe núi, khi chiếc xe đẩy đầu tiên xuất hiện, ông ấy phấn khởi nói với mọi người.


“Quá tốt rồi! Người thôn chúng ta đến rồi! Mọi người không có việc gì.

” Liễu Bình thấy người thôn mình đang chạy về phía này thì không khỏi kích động.

Cho dù người nhà họ đều ở đây nhưng bị cách ly khỏi đoàn người cùng thôn vẫn khiến họ không yên tâm.

Người nhiều thì sức lớn, đoàn người trong thôn đi cùng nhau, đám lưu dân nhìn thấy đều tránh xa không dám đến gần, mà không giống như bây giờ, chỉ mới một lúc mà xung quanh nhà họ đã xuất hiện không ít lưu dân nhìn chằm chằm.

Thấy đoàn người đang rời khỏi khe núi, Liễu Thuận lập tức phất tay ra hiệu: “Này, Liễu Toàn ca, chúng ta ở đây!”
“Chúng ta ở bên này!” Liễu Bình và Liễu An cũng lớn tiếng gọi, ba huynh đệ phất tay gọi đoàn người từ xa.

Người đang dẫn đầu đoàn người ra khỏi khe núi chính là Liễu Toàn, ông ấy lập tức nghe thấy tiếng người gọi tên mình thì giương mắt nhìn về phía trước, dường như có mấy người đang phất tay gọi ông ấy.


“Phụ thân, đó có phải mấy người thôn trưởng không?” Đại nhi tử của Liễu Toàn là Liễu Kim cũng nghe thấy tiếng gọi.

Liễu Toàn gật đầu: “Đúng là mấy người thôn trưởng rồi! Ngoài họ ra thì còn có thể là ai!”
Liễu Toàn lập tức quay đầu về phía sau mình, lớn tiếng nói: “Mọi người, thôn trưởng đang ở phía trước chờ chúng ta!:
“Thôn trưởng? Họ không sao chứ?” Người trong thôn lao nhao hỏi, sau khi gặp phải trận mưa đá thì họ cũng không gặp thôn trưởng, hiện trường quá hỗn loạn, không biết có ai bị thương không, cũng không biết sau khi ra khỏi khe núi, mấy người trưởng thôn có gặp phải nguy hiểm gì nữa không.

Liễu Thuận và thôn trưởng đều là những người đáng tin cậy, lần này xuôi nam cũng phải trông cậy vào lộ trình Liễu Thuận đã lên kế hoạch.

Mọi người trông thấy nhà trưởng thôn từ xa thì vội vàng muốn mau chóng tập hợp với họ.

Đợi đến khi đến chỗ thôn trưởng, đoàn người khiến đám lưu dân phải tránh xa.

Nếu chỉ có một nhà thôn trưởng, một đám lưu dân này cùng xông lên thì vẫn có thể cướp được đồ nhưng cả một đoàn người tập hợp lại, sắc mặt người nào cũng còn hồng hào, cơ thể khỏe mạnh, lại còn câm đao trong tay, cho dù đỏ mắt nhưng đám lưu dân này vẫn không dám tùy tiện nhào đến, chỉ có thể tránh đi.

“Mọi người không bị thương chứ?” Liễu Thuận hỏi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện