“Nhứ Nhi, con không sao chứ?” Liễu Nhứ nghe được tiếng cha lo lắng gọi mình, nàng muốn lên tiếng trả lời ông ấy, nói bản thân không sao, nhưng ngay cả sức mở miệng cũng không có.


Nàng đột nhiên cảm thấy mình mệt mỏi quá, trước mắt một mảnh màu đen, không thấy một tia sáng nào, cả người mềm nhũn rồi ngã xuống.


Liễu Vân Lai trơ mắt nhìn nữ nhi mình ngã xuống, vội vàng chạy đến đỡ lấy con gái, lúc nhìn lại, liền thấy cả người nữ nhi bê bết máu, quần áo đều bị máu làm cho ướt sũng, khuôn mặt nhỏ nhắn lấm lem bùn đất, sắc mặt vốn đã vàng như nến, nay lại càng thêm trắng bệch.


“Nhứ Nhi, Nhứ Nhi, con không sao chứ?”


“Nhứ Nhi, con tỉnh lại đi.”


“Nhứ Nhi, con đừng làm cha mẹ sợ.”


Cả người con gái ông bê bết máu, lại hôn mê bất tỉnh khiến Liễu Vân Lai cực kỳ hoảng loạn, trong lòng cũng cảm thấy bối rối.



Cẩn thận lay người nữ nhi, lúc thì ấn huyệt nhân trung, lúc lại xoa mặt nữ nhi nhưng nàng đều không có chút phản ứng lại.


Lý Tam Nương nhìn cả người nữ nhi đầy máu thì hai mắt đỏ bừng, đột nhiên khóc nức nở.


Bởi vì Liễu Nhứ bị thương và hôn mê bất tỉnh, cho nên mọi người trong thôn Tiểu Hà đều tạm dừng và cắm trại nghỉ ngơi tại chỗ.

Liễu Nhứ vì người trong thôn đang bị nhốt trong sơn cốc cho nên mới cố lấy hết dũng khí đi đối đầu với kẻ địch, mặc dù là do nàng tự chủ động làm như vậy, nhưng tất cả mọi người đều hiểu được sự trả giá của nàng.


Nước ở thời điểm này cực kỳ quý hiếm, việc tắm rửa là không thể nào, nhưng nhà nào cũng cố gắng đổ chút nước, để Lý Tam Nương dùng khăn lau người cho Liễu Nhứ.


Lý Tam Nương nhìn cả người nữ nhi đều là máu, lại hôn mê bất tỉnh thì cho rằng vết thương của Liễu Nhứ rất nghiêm trọng, nước mắt không nhịn được mà rơi xuống.


Sau khi giúp nữ nhi lau sạch vết máu trên người, thay bộ quần áo đầy máu kia đi thì cảm giác lo âu của bà ấy mới dịu đi đôi chút.


Trên bả vai và cánh tay của Liễu Nhứ có mấy vết thương nhỏ, lượng máu chảy ra cũng không nhiều lắm.


Bột tam thất mà Liễu Vân Lai được kê ở Hồi Xuân Đường vẫn còn một ít, cậu nhóc dược đồng Xuyên Khung từng nói rằng bột tam thất có tác dụng thần kỳ trong việc cầm máu, Lý Tam Nương vội vàng rắc một ít lên vết thương của nữ nhi, rồi băng bó lại.


Lý Tam Nương cho rằng sau khi bôi thuốc xong, nữ nhi rất nhanh sẽ tỉnh lại, trạng thái tinh thần lúc này của bà ấy mới tốt hơn một chút, mới có tâm trạng để làm những việc khác.


Mặt trời lặn nhuộm đỏ cả bầu trời, xa xa từng ngọn núi trập trùng, cỏ khô héo ở nơi hoang dã nên nhìn từ xa sẽ trông thấy một thảm vàng óng rất đẹp, nhưng không ai có tâm trạng để thưởng thức cảnh tượng này.


Liễu Duệ ngồi bên cạnh tỷ tỷ của mình, nhìn hai mắt nhắm chặt của tỷ tỷ thì tâm trạng không được tốt lắm.


“A tỷ, tỷ nhanh dậy đi, trời sắp tối rồi.”


“Nương nói sẽ pha nước đường đỏ cho tỷ uống đó.

Tỷ nhanh dậy đi.”


Mặc dù cha và nương đều nói rằng a tỷ sẽ sớm tỉnh lại thôi, nhưng hắn vẫn cảm thấy rất sợ hãi.

Nương vẫn luôn không ngừng rơi nước mắt thì hắn cũng nhìn thấy.

Hắn muốn ở bên cạnh tỷ tỷ, có lẽ sau khi nghe được tiếng gọi của hắn thì a tỷ có thể thức dậy cũng nên.


“Không phải tôi, đừng trách tôi, không phải lỗi của tôi.” Liễu Nhứ đang hôn mê đột nhiên ngắt quãng nói mớ, Liệu Duệ vội vàng cúi người xuống, ghé tai sát lại, nhưng mà không nghe được gì cả.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện