Diệp Phàm ra ngoài dạo chơi một vòng, mãi tới tận đêm mới trở lại biệt thự.
Vừa về đến nhà, Diệp Phàm liền phát hiện trong nhà có nhiều thêm không ít hàng tết,
“Biểu ca, cảm tạ!”
Võ Tư Hàm cười nói: “Chuyện nhỏ không tốn sức gì, đúng rồi, hôm nay ra ngoài chơi thế nào?”
Diệp Phàm gật đầu đáp: “Khá tốt, ta phát hiện ra một nơi thú vị, hôm nào muốn đi xem một chút.”
“Ngươi không phải đang nói đến Biển Tử Vong chứ?” Võ Tư Hàm hồ nghi hỏi.
Diệp Phàm kinh ngạc nhìn Võ Tư Hàm: “Biểu ca, sao ngươi biết?”
“Hôm nay ngươi ra biển chơi, phiến hải vực có thể gặp nhất chính là Biển Tử Vong, Biển Tử Vong kia từng hấp dẫn không ít người yêu thích thám hiểm, kỳ thật, khi biểu ca ngươi còn trẻ cũng là một người như vậy, cũng từng muốn lặn xuống xem thử một phen, bất quá, lão cha ta không cho.”
“Vậy sao, thật sự là nhìn không ra luôn, không nghĩ tới khi biểu ca còn trẻ cũng từng phản nghịch như vậy!” Diệp Phàm tràn đầy kinh ngạc nói.
“Nhìn không ra sao?”
“Đúng vậy! Ngươi nhìn qua giống một lão nhân bản khắc, quy quy củ củ.” Diệp Phàm chớp chớp mắt nói.
Võ Tư Hàm: “……”
“Biểu ca, ngươi có biết gì về Biển Tử Vong không?” Diệp Phàm hỏi.
“Trêи Biển Tử Vong từng có không ít tàu thuyền mất tích, nổi tiếng nhất chính là thuyền chở cổ vật của R quốc, nghe nói bên trêи có không ít đổ cổ giá trị liên thành.”
“Ngoại trừ đó còn có một con thuyền chở hàng cũng vô cùng nổi danh, lúc ấy trêи thuyền chở một khối đá quý lam dạ, khối đá quý này được điêu khắc tỉ mỉ qua một trăm hai mươi lần, giá trị trêи một ngàn vạn, quang hoa lộng lẫy, cả thế giới chỉ có duy nhất một viên.”
(dreamhouse2255)
“Sau khi con thuyền biến mất, khối đá quý kia cũng theo đó mất tích sáu năm, sáu năm sau, một ngư dân cư nhiên phát hiện nó trong bụng một con cá, nhưng vùng biển mà con cá kia được bắt lại không cùng một phiến thủy vực với Biển Tử Vong.”
“Có người nói bên dưới Biển Tử Vong có một đường hầm thời không, những thứ đi vào sẽ bị chuyển tới một nơi khác.”
……
Diệp Phàm chuyển động mắt một chút, thầm nghĩ: Chẳng lẽ bên dưới Biển Tử Vong có tồn tại một Truyền Tống Trận? Nếu đúng là như vậy hắn lại càng phải đi xem.
“Biểu đệ, ngươi muốn đi xem Biển Tử Vong sao? Vậy ngươi nhất định phải cẩn thận, một người may mắn sống sót thoát khỏi Biển Tử Vong từng nói dưới đáy biển có một lốc xoáy, vừa đi vào liền tan xương nát thịt, bất quá, người kia đã điên điên khùng khùng, lời hắn nói cũng không biết có thật hay không.” Võ Tư Hàm nói.
“Biểu ca, ngươi yên tâm đi, ta không giống đám giá áo túi cơm đó, sẽ không có việc gì.”
Hiện tại hắn đã tới Luyện Khí tầng tám, chỉ thiếu một bước nữa liền tới tầng chín rồi.
Võ Tư Hàm gật đầu, “Ngươi xem rồi làm đi.”
“Biểu ca, người Khương gia đã tới chưa?” Diệp Phàm hỏi.
Võ Tư Hàm gật đầu: “Tới rồi, hôm nay có một người gọi là Khương Mộng tới tìm ngươi, ta đã đưa dược cho nàng.”
(dreamhouse2255)
Diệp Phàm gật đầu, “À” một tiếng.
Bạch Vân Hi do dự một chút, hỏi: “Biểu ca, Khương Mộng có nói gì không?”
“Nàng hỏi đó là dược gì.”
“Vậy ngươi nói với nàng thế nào?”
“Ta nói đó là dược dạ dày.” Võ Tư Hàm đáp.
Bạch Vân Hi run rẩy khóe miệng một chút, rối rắm nói: “Ngươi nói cho nàng đó là dược dạ dày sao?”
Võ Tư Hàm gật đầu, khó hiểu nhìn sắc mặt của Bạch Vân Hi: “Có phải ta nói sai rồi không? Đó không phải là dược dạ dày sao?”
Diệp Phàm gật đầu nói: “Không sai, chính là dược dạ dày.”
Võ Tư Hàm thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Vậy là tốt rồi, ta còn tưởng rằng lấy sai dược……”
Bạch Vân Hi: “……”
……
Diệp Phàm tìm một đống tư liệu về Biển Tử Vong lật xem, có vẻ đã ngửi thấy được mùi ngon.
(dreamhouse2255)
“Vân Hi, có người nói từng nhìn thấy kim sơn mênh ʍôиɠ vô bờ trêи Biển Tử Vong, chậc chậc, chỗ đó không biết có bao nhiêu tiền đâu!”
“Cần nhiều tiền như vậy làm gì? Đủ tiêu là được rồi……” Bạch Vân Hi nói.
Diệp Phàm gật đầu: “Cũng đúng.”
“Quỷ đói chết, ngươi biết bên dưới Biển Tử Vong có thứ gì không?” Diệp Phàm nhìn Thao Thiết hỏi.
Thao Thiết quỷ linh đang đuổi theo một con chỉ thêu cầu (??) chạy khắp nơi, vừa nghe hỏi liền dừng lại: “Có lẽ bên dưới Biển Tử Vong là Truyền Tống Trận đi, năm đó mấy người kia vì rời khỏi nơi này mà xây dựng mấy cái Truyền Tống Trận.”
Diệp Phàm nhìn Thao Thiết quỷ linh: “Nói như vậy, chỉ cần tìm được Truyền Tống Trận những người đó để lại chúng ta cũng có thể rời đi?”
Thao Thiết quỷ linh gật đầu: “Đúng vậy! Bất quá, ngươi không cần ôm hy vọng quá lớn.”
“Thứ nhất, Truyền Tống Trận tồn tại mấy ngàn năm, đã sớm xuất hiện tổn hại.”
“Thứ hai, cho dù Truyền Tống Trận chỗ chúng ta vẫn còn có thể sử dụng, ai biết Truyền Tống Trận bên kia thì như thế nào đâu, nếu bên kia hỏng, bên này có khởi động cũng vô dụng.”
“Thứ ba, để khởi động Truyền Tống Trận cần có linh thạch, ngươi có linh thạch sao? Ngươi chỉ là một tên nghèo rớt, năm đó đám người kia rời đi đã đào rỗng hầu hết linh thạch trêи tinh cầu này, không bột đố gột nên hồ!”
(dreamhouse2255)
“Tuy rằng, tiểu tử ngươi đúng là có chút năng lực, nhưng vậy thì thế nào, ta thấy ngươi cùng lắm cũng chỉ có thể tu luyện đến Luyện Khí tầng chín, sau đó chết già tại nơi này giống như bao phàm nhân khác mà thôi, sinh không gặp thời, đúng là đáng buồn đáng tiếc!”
Bạch Vân Hi: “……”
Diệp Phàm không vui nhìn Thao Thiết quỷ linh: “Miệng quạ đen! Ngươi không thể bớt nói mấy lời không dễ nghe đi được sao, đừng có bởi vì ngươi đã chết liền suốt ngày nguyền rủa ta phải chết! Ta muốn vạn thọ vô cương!”
Bạch Vân Hi: “……”
……
Bạch Vân Hi nhìn sắc mặt ủ rũ của Diệp Phàm, hỏi: “Chúng ta ra ngoài đi dạo đi, hiện tại đang ăn tân niên, bên ngoài hẳn là rất náo nhiệt.”
“Được a! Vân Hi, ngươi thấy đấy, hiện tại nhiều người, rất dễ bị kẹt xe, không bằng chúng ta ngự kiếm phi hành……” Diệp Phàm cao hứng phấn chấn đề nghị.
“Chúng ta lái xe!” Bạch Vân Hi lạnh lùng nói. Kẹt xe cùng lắm cũng chỉ là bị vây ở trêи đường, còn ngự kiếm phi hành, nếu sảy ra một cái không chừng lại bị vây lên đầu đề báo lá cải!
Diệp Phàm ngoan ngoãn gật đầu “Được rồi, nghe theo ngươi.”
Diệp Phàm lái xe, bị vây chặt trêи đường.
(dreamhouse2255)
Diệp Phàm vươn đầu qua cửa sổ, buồn bực nói: “Vân Hi, phía trước có quá nhiều người, chúng ta đã đợi qua mấy cái đèn đỏ rồi.”
Bạch Vân Hi gật đầu “Ừ” một tiếng.
“Bằng không ta ẩn xe của chúng ta đi, chúng ta bay qua?” Diệp Phàm thử đề nghị.
Bạch Vân Hi: “……” Xung quanh đang có tới mấy trăm chiếc xe, nếu Diệp Phàm thật sự dám làm vậy, không chừng bọn họ lại phải bị ăn thịt.
“Chờ.” Bạch Vân Hi nói.
“Được rồi.”
Tân niên, khắp nơi đều là đám đông ồ ạt.
“Vân Hi, ngươi xem, đốt pháo hoa rồi!” Diệp Phàm buồn bực nói.
Bạch Vân Hi gật đầu: “Đốt thì đốt đi, hiện tại chính là tân niên, bây giờ không đốt thì đợi đến bao giờ?”
Diệp Phàm: “……”
Diệp Phàm thật vất vả mới đưa xe tới được trung tâm thương mại, bên trong ồn ào náo nhiệt, không ít người đều cầm theo đồ ăn trêи tay, có kem ốc quế, có trà sữa,… Diệp Phàm nhìn đến hai mắt sáng rực.
(dreamhouse2255)
“Nhìn chằm chằm vào đồ ăn của người ta như vậy, không có mặt mũi!” Bạch Vân Hi nhắc nhở nói.
Diệp Phàm chớp chớp mắt, thu hồi ánh nhìn lại.
“Vân Hi, ngươi xem đám tiểu hài tử kia đang chơi nhảy giường.”
Bạch Vân Hi trợn trắng mắt: “Ngươi cũng muốn đi chơi sao?”
Diệp Phàm gật đầu: “Đúng vậy! Bất quá, hình như ta không thể lên được.”
“Đó là đồ chơi cho tiểu hài tử.”
“Khi còn nhỏ sao ta lại không có phúc khí này chứ?” Diệp Phàm tràn đầy tiếc nuối than vãn.
“Khi còn nhỏ ngươi thường làm gì?” Bạch Vân Hi tò mò hỏi.
“Đọc sách a! Tuy rằng, cha nương, ca ca, đệ đệ đều rất thích ta, nhưng bọn họ bế quan một lần chính là mấy tháng, mấy năm, thường xuyên không rảnh quản ta, ta liền ở lại Tàng Môn Các trong tông môn sửa sang thư tịch.” Tông môn có rất nhiều người ham thích tu luyện, sau khi trắc thí, hắn làm phế tài, tay không thể chọn, vai không thể kháng, chỉ có thể đi đọc sách giết thời gian.
Bạch Vân Hi: “Vậy nên hầu hết thời gian ngươi đều ở một mình sao?”
(dreamhouse2255)
Diệp Phàm gật đầu: “Đúng vậy!”
Bạch Vân Hi: “……” Tàng Thư Các mà Diệp Phàm nói bên trong có những thứ gì chứ, sao có thể dạy được Diệp Phàm thành cái tính tình này đây? ……
Trong trung tâm thương mại, người đến kẻ đi, các quầy hàng đều bị chen đầy.
“Tiểu thư, số dư tài khoản của ngươi không đủ.”
“Không đủ? Sao có thể không đủ được? Có phải ngươi lầm rồi không?” Nghe được thanh âm quen thuộc, Diệp Phàm nhịn không được quay đầu lại nhìn về phía quầy tính tiền.
Tiểu thư tiếp tân nhìn Diệp Ánh Lan, lại một lần nữa xoát thẻ: “Tiểu thư, số dư trong thẻ của ngươi chỉ còn lại hai ngàn, không đủ để mua kim châu.”
Diệp Ánh Lan đỏ mặt lên, “Sao lại chỉ có hai ngàn được!”
“Quả thật chỉ có hai ngàn, tiểu thư, nếu ngươi cảm thấy thẻ này có vấn đề thì đến ngân hàng kiểm tra lại một chút.” Tiểu thư tiếp tân lễ phép nói.
“Được rồi, đã biết!” Diệp Ánh Lan tức giận thu thẻ về.
Đằng sau Diệp Ánh Lan có rất nhiều người đang xếp hàng đợi thanh toán, có lẽ là nàng cảm thấy quá mất mặt, căm giận vung tay áo rời đi.
(dreamhouse2255)
Bạch Vân Hi nhướn mày nhìn theo, quay lại kéo tay Diệp Phàm: “Đi thôi.”
Diệp Phàm gật đầu: “Được, có phải nữ nhân kia nghèo rồi không?”
Diệp Ánh Lan coi trọng mặt mũi nhất, hiện tại phát hiện tiền trong thẻ không đủ mua hàng, đại khái sắp bị tức chết rồi.
……
Diệp Ánh Lan vừa rời khỏi trung tâm thương mại liền gọi điện thoại cho Vương Hiểu Phỉ.
“Nương, ngươi nói với phụ thân đi, nói hắn gửi cho ta hai mươi vạn, hiện tại đang tất niên, hắn cũng cần cho ta chút tiền tiêu vặt chứ.”
Vương Hiểu Phỉ khó xử nói: “Phụ thân ngươi nói năm nay tài chính trong công ty tương đối khẩn trương, vậy nên tạm thời không có tiền.”
Diệp Ánh Lan lập tức bị chọc tức đến cười, “Nương, Diệp gia chúng ta cũng không phải sắp phá sản, hai mươi mấy vạn cũng không thể lấy ra được hay sao?”
Vương Hiểu Phỉ cau mày nói: “Lan Lan, ngươi về trước đã.”
Trong lòng Vương Hiểu Phỉ không khỏi có chút mệt mỏi, gần đây Diệp Hoằng Văn đã mấy ngày không qua đêm trong nhà, Vương Hiểu Phỉ rất rõ ràng, Diệp Hoằng Văn là đang bao nuôi mấy tình nhân ở bên ngoài, trước kia cho dù có bao nuôi thì Diệp Hoằng Văn vẫn thường xuyên về nhà ngủ, nhưng hiện tại…… ánh mắt Diệp Hoằng Văn nhìn nàng đã không còn được như lúc trước, có đôi khi nhìn nàng cũng mang theo một cỗ hận ý khó xem nhẹ.
(dreamhouse2255)
Trước kia nàng còn có thể trông cậy vào nhi tử, nhưng bởi vì Diệp Phàm xoay người,
Diệp Trí Trạch rối loạn tâm trí dẫn đến đưa ra quyết sách sai lầm, hại Diệp gia lỗ một bút không nhỏ, bị giáng ba cấp, trở thành một nhân viên có cũng được mà không có cũng không sao.
Diệp Ánh Lan cau mày lại: “Được rồi, nương, phụ thân không cho ta, ngươi cho ta đi, ta còn phải đi chơi cùng tỷ tỷ muội muội, không có tiền thì quá mất mặt!”
“Nương cũng không cho ngươi được bao nhiêu tiền, ngươi về trước đi đã.”
Trong lòng Vương Hiểu Phỉ có chút bất đắc dĩ, gần đây Diệp Hoằng Văn hình như đang dần chuyển dời gia sản đi, Diệp Hoằng Văn tuy rằng không tính là thông minh, nhưng hắn từng ở trong cái vòng luẩn quẩn kia, thủ đoạn vẫn nhiều hơn nàng một ít.
Diệp Ánh Lan nhìn thẻ trong tay, thần sắc tràn đầy buồn bực.
……
Diệp Ánh Lan vừa về đến nhà liền phát hiện không khí trong nhà quạnh quẽ không bình thường, “Nương, phụ thân đã lâu không về sao?”
Vương Hiểu Phỉ gật đầu: “Đúng vậy.”
Diệp Ánh Lan cau mày lại, “Có phải hắn lại có tân hoan không?”
(dreamhouse2255)
Vương Hiểu Phỉ nhíu mày, không nói gì, không quá nguyện ý thảo luận loại vấn đề này với nữ nhi.
“Ca ca đâu?” Diệp Ánh Lan hỏi.
“Xuất ngoại.”
Diệp Ánh Lan trừng lớn mắt: “Xuất ngoại? Vào loại thời điểm này?”
Vương Hiểu Phỉ gật đầu: “Đúng vậy! Ca ngươi nói ở trong nhà không vui cho nên xuất ngoại.”
Diệp Ánh Lan nhíu mày: “Loại thời điểm này không phải nên ở lại trong nhà tạo ấn tượng tốt lấy lòng gia gia sao?”
Vương Hiểu Phỉ lắc đầu: “Hiện tại tất cả tâm tư của gia gia ngươi đều đặt trêи người Diệp Phàm, ca ngươi có ở lại cũng vô dụng.”
Diệp Ánh Lan rầu rĩ nói: “Hôm nay hình như ta nhìn thấy Diệp Phàm cùng Bạch Vân Hi.”
Lúc nàng thanh toán, Diệp Phàm cùng Bạch Vân Hi hẳn là đang ở bên cạnh, chuyện nàng không lấy ra được đủ tiền chắc chắn đã bị bọn họ nhìn thấy, lúc ấy Diệp Ánh Lan giả bộ không phát hiện hai người, trực tiếp rời đi.
“Hiện tại tiểu tử Diệp Phàm kia đuôi cũng muốn vểnh lên trời rồi.” Ngày Diệp Phàm lái du thuyền trở lại, Vương Hiểu Phỉ không đi xem, bất quá, bằng hữu trong giới đều phát video trực tiếp, cũng không biết có phải bọn họ cố tình hay không, còn cố ý gửi tin nhắn riêng cho nàng, trong một ngày nàng phải nhận được tới hơn một trăm tin nhắn.
(dreamhouse2255)
……….
Vừa về đến nhà, Diệp Phàm liền phát hiện trong nhà có nhiều thêm không ít hàng tết,
“Biểu ca, cảm tạ!”
Võ Tư Hàm cười nói: “Chuyện nhỏ không tốn sức gì, đúng rồi, hôm nay ra ngoài chơi thế nào?”
Diệp Phàm gật đầu đáp: “Khá tốt, ta phát hiện ra một nơi thú vị, hôm nào muốn đi xem một chút.”
“Ngươi không phải đang nói đến Biển Tử Vong chứ?” Võ Tư Hàm hồ nghi hỏi.
Diệp Phàm kinh ngạc nhìn Võ Tư Hàm: “Biểu ca, sao ngươi biết?”
“Hôm nay ngươi ra biển chơi, phiến hải vực có thể gặp nhất chính là Biển Tử Vong, Biển Tử Vong kia từng hấp dẫn không ít người yêu thích thám hiểm, kỳ thật, khi biểu ca ngươi còn trẻ cũng là một người như vậy, cũng từng muốn lặn xuống xem thử một phen, bất quá, lão cha ta không cho.”
“Vậy sao, thật sự là nhìn không ra luôn, không nghĩ tới khi biểu ca còn trẻ cũng từng phản nghịch như vậy!” Diệp Phàm tràn đầy kinh ngạc nói.
“Nhìn không ra sao?”
“Đúng vậy! Ngươi nhìn qua giống một lão nhân bản khắc, quy quy củ củ.” Diệp Phàm chớp chớp mắt nói.
Võ Tư Hàm: “……”
“Biểu ca, ngươi có biết gì về Biển Tử Vong không?” Diệp Phàm hỏi.
“Trêи Biển Tử Vong từng có không ít tàu thuyền mất tích, nổi tiếng nhất chính là thuyền chở cổ vật của R quốc, nghe nói bên trêи có không ít đổ cổ giá trị liên thành.”
“Ngoại trừ đó còn có một con thuyền chở hàng cũng vô cùng nổi danh, lúc ấy trêи thuyền chở một khối đá quý lam dạ, khối đá quý này được điêu khắc tỉ mỉ qua một trăm hai mươi lần, giá trị trêи một ngàn vạn, quang hoa lộng lẫy, cả thế giới chỉ có duy nhất một viên.”
(dreamhouse2255)
“Sau khi con thuyền biến mất, khối đá quý kia cũng theo đó mất tích sáu năm, sáu năm sau, một ngư dân cư nhiên phát hiện nó trong bụng một con cá, nhưng vùng biển mà con cá kia được bắt lại không cùng một phiến thủy vực với Biển Tử Vong.”
“Có người nói bên dưới Biển Tử Vong có một đường hầm thời không, những thứ đi vào sẽ bị chuyển tới một nơi khác.”
……
Diệp Phàm chuyển động mắt một chút, thầm nghĩ: Chẳng lẽ bên dưới Biển Tử Vong có tồn tại một Truyền Tống Trận? Nếu đúng là như vậy hắn lại càng phải đi xem.
“Biểu đệ, ngươi muốn đi xem Biển Tử Vong sao? Vậy ngươi nhất định phải cẩn thận, một người may mắn sống sót thoát khỏi Biển Tử Vong từng nói dưới đáy biển có một lốc xoáy, vừa đi vào liền tan xương nát thịt, bất quá, người kia đã điên điên khùng khùng, lời hắn nói cũng không biết có thật hay không.” Võ Tư Hàm nói.
“Biểu ca, ngươi yên tâm đi, ta không giống đám giá áo túi cơm đó, sẽ không có việc gì.”
Hiện tại hắn đã tới Luyện Khí tầng tám, chỉ thiếu một bước nữa liền tới tầng chín rồi.
Võ Tư Hàm gật đầu, “Ngươi xem rồi làm đi.”
“Biểu ca, người Khương gia đã tới chưa?” Diệp Phàm hỏi.
Võ Tư Hàm gật đầu: “Tới rồi, hôm nay có một người gọi là Khương Mộng tới tìm ngươi, ta đã đưa dược cho nàng.”
(dreamhouse2255)
Diệp Phàm gật đầu, “À” một tiếng.
Bạch Vân Hi do dự một chút, hỏi: “Biểu ca, Khương Mộng có nói gì không?”
“Nàng hỏi đó là dược gì.”
“Vậy ngươi nói với nàng thế nào?”
“Ta nói đó là dược dạ dày.” Võ Tư Hàm đáp.
Bạch Vân Hi run rẩy khóe miệng một chút, rối rắm nói: “Ngươi nói cho nàng đó là dược dạ dày sao?”
Võ Tư Hàm gật đầu, khó hiểu nhìn sắc mặt của Bạch Vân Hi: “Có phải ta nói sai rồi không? Đó không phải là dược dạ dày sao?”
Diệp Phàm gật đầu nói: “Không sai, chính là dược dạ dày.”
Võ Tư Hàm thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Vậy là tốt rồi, ta còn tưởng rằng lấy sai dược……”
Bạch Vân Hi: “……”
……
Diệp Phàm tìm một đống tư liệu về Biển Tử Vong lật xem, có vẻ đã ngửi thấy được mùi ngon.
(dreamhouse2255)
“Vân Hi, có người nói từng nhìn thấy kim sơn mênh ʍôиɠ vô bờ trêи Biển Tử Vong, chậc chậc, chỗ đó không biết có bao nhiêu tiền đâu!”
“Cần nhiều tiền như vậy làm gì? Đủ tiêu là được rồi……” Bạch Vân Hi nói.
Diệp Phàm gật đầu: “Cũng đúng.”
“Quỷ đói chết, ngươi biết bên dưới Biển Tử Vong có thứ gì không?” Diệp Phàm nhìn Thao Thiết hỏi.
Thao Thiết quỷ linh đang đuổi theo một con chỉ thêu cầu (??) chạy khắp nơi, vừa nghe hỏi liền dừng lại: “Có lẽ bên dưới Biển Tử Vong là Truyền Tống Trận đi, năm đó mấy người kia vì rời khỏi nơi này mà xây dựng mấy cái Truyền Tống Trận.”
Diệp Phàm nhìn Thao Thiết quỷ linh: “Nói như vậy, chỉ cần tìm được Truyền Tống Trận những người đó để lại chúng ta cũng có thể rời đi?”
Thao Thiết quỷ linh gật đầu: “Đúng vậy! Bất quá, ngươi không cần ôm hy vọng quá lớn.”
“Thứ nhất, Truyền Tống Trận tồn tại mấy ngàn năm, đã sớm xuất hiện tổn hại.”
“Thứ hai, cho dù Truyền Tống Trận chỗ chúng ta vẫn còn có thể sử dụng, ai biết Truyền Tống Trận bên kia thì như thế nào đâu, nếu bên kia hỏng, bên này có khởi động cũng vô dụng.”
“Thứ ba, để khởi động Truyền Tống Trận cần có linh thạch, ngươi có linh thạch sao? Ngươi chỉ là một tên nghèo rớt, năm đó đám người kia rời đi đã đào rỗng hầu hết linh thạch trêи tinh cầu này, không bột đố gột nên hồ!”
(dreamhouse2255)
“Tuy rằng, tiểu tử ngươi đúng là có chút năng lực, nhưng vậy thì thế nào, ta thấy ngươi cùng lắm cũng chỉ có thể tu luyện đến Luyện Khí tầng chín, sau đó chết già tại nơi này giống như bao phàm nhân khác mà thôi, sinh không gặp thời, đúng là đáng buồn đáng tiếc!”
Bạch Vân Hi: “……”
Diệp Phàm không vui nhìn Thao Thiết quỷ linh: “Miệng quạ đen! Ngươi không thể bớt nói mấy lời không dễ nghe đi được sao, đừng có bởi vì ngươi đã chết liền suốt ngày nguyền rủa ta phải chết! Ta muốn vạn thọ vô cương!”
Bạch Vân Hi: “……”
……
Bạch Vân Hi nhìn sắc mặt ủ rũ của Diệp Phàm, hỏi: “Chúng ta ra ngoài đi dạo đi, hiện tại đang ăn tân niên, bên ngoài hẳn là rất náo nhiệt.”
“Được a! Vân Hi, ngươi thấy đấy, hiện tại nhiều người, rất dễ bị kẹt xe, không bằng chúng ta ngự kiếm phi hành……” Diệp Phàm cao hứng phấn chấn đề nghị.
“Chúng ta lái xe!” Bạch Vân Hi lạnh lùng nói. Kẹt xe cùng lắm cũng chỉ là bị vây ở trêи đường, còn ngự kiếm phi hành, nếu sảy ra một cái không chừng lại bị vây lên đầu đề báo lá cải!
Diệp Phàm ngoan ngoãn gật đầu “Được rồi, nghe theo ngươi.”
Diệp Phàm lái xe, bị vây chặt trêи đường.
(dreamhouse2255)
Diệp Phàm vươn đầu qua cửa sổ, buồn bực nói: “Vân Hi, phía trước có quá nhiều người, chúng ta đã đợi qua mấy cái đèn đỏ rồi.”
Bạch Vân Hi gật đầu “Ừ” một tiếng.
“Bằng không ta ẩn xe của chúng ta đi, chúng ta bay qua?” Diệp Phàm thử đề nghị.
Bạch Vân Hi: “……” Xung quanh đang có tới mấy trăm chiếc xe, nếu Diệp Phàm thật sự dám làm vậy, không chừng bọn họ lại phải bị ăn thịt.
“Chờ.” Bạch Vân Hi nói.
“Được rồi.”
Tân niên, khắp nơi đều là đám đông ồ ạt.
“Vân Hi, ngươi xem, đốt pháo hoa rồi!” Diệp Phàm buồn bực nói.
Bạch Vân Hi gật đầu: “Đốt thì đốt đi, hiện tại chính là tân niên, bây giờ không đốt thì đợi đến bao giờ?”
Diệp Phàm: “……”
Diệp Phàm thật vất vả mới đưa xe tới được trung tâm thương mại, bên trong ồn ào náo nhiệt, không ít người đều cầm theo đồ ăn trêи tay, có kem ốc quế, có trà sữa,… Diệp Phàm nhìn đến hai mắt sáng rực.
(dreamhouse2255)
“Nhìn chằm chằm vào đồ ăn của người ta như vậy, không có mặt mũi!” Bạch Vân Hi nhắc nhở nói.
Diệp Phàm chớp chớp mắt, thu hồi ánh nhìn lại.
“Vân Hi, ngươi xem đám tiểu hài tử kia đang chơi nhảy giường.”
Bạch Vân Hi trợn trắng mắt: “Ngươi cũng muốn đi chơi sao?”
Diệp Phàm gật đầu: “Đúng vậy! Bất quá, hình như ta không thể lên được.”
“Đó là đồ chơi cho tiểu hài tử.”
“Khi còn nhỏ sao ta lại không có phúc khí này chứ?” Diệp Phàm tràn đầy tiếc nuối than vãn.
“Khi còn nhỏ ngươi thường làm gì?” Bạch Vân Hi tò mò hỏi.
“Đọc sách a! Tuy rằng, cha nương, ca ca, đệ đệ đều rất thích ta, nhưng bọn họ bế quan một lần chính là mấy tháng, mấy năm, thường xuyên không rảnh quản ta, ta liền ở lại Tàng Môn Các trong tông môn sửa sang thư tịch.” Tông môn có rất nhiều người ham thích tu luyện, sau khi trắc thí, hắn làm phế tài, tay không thể chọn, vai không thể kháng, chỉ có thể đi đọc sách giết thời gian.
Bạch Vân Hi: “Vậy nên hầu hết thời gian ngươi đều ở một mình sao?”
(dreamhouse2255)
Diệp Phàm gật đầu: “Đúng vậy!”
Bạch Vân Hi: “……” Tàng Thư Các mà Diệp Phàm nói bên trong có những thứ gì chứ, sao có thể dạy được Diệp Phàm thành cái tính tình này đây? ……
Trong trung tâm thương mại, người đến kẻ đi, các quầy hàng đều bị chen đầy.
“Tiểu thư, số dư tài khoản của ngươi không đủ.”
“Không đủ? Sao có thể không đủ được? Có phải ngươi lầm rồi không?” Nghe được thanh âm quen thuộc, Diệp Phàm nhịn không được quay đầu lại nhìn về phía quầy tính tiền.
Tiểu thư tiếp tân nhìn Diệp Ánh Lan, lại một lần nữa xoát thẻ: “Tiểu thư, số dư trong thẻ của ngươi chỉ còn lại hai ngàn, không đủ để mua kim châu.”
Diệp Ánh Lan đỏ mặt lên, “Sao lại chỉ có hai ngàn được!”
“Quả thật chỉ có hai ngàn, tiểu thư, nếu ngươi cảm thấy thẻ này có vấn đề thì đến ngân hàng kiểm tra lại một chút.” Tiểu thư tiếp tân lễ phép nói.
“Được rồi, đã biết!” Diệp Ánh Lan tức giận thu thẻ về.
Đằng sau Diệp Ánh Lan có rất nhiều người đang xếp hàng đợi thanh toán, có lẽ là nàng cảm thấy quá mất mặt, căm giận vung tay áo rời đi.
(dreamhouse2255)
Bạch Vân Hi nhướn mày nhìn theo, quay lại kéo tay Diệp Phàm: “Đi thôi.”
Diệp Phàm gật đầu: “Được, có phải nữ nhân kia nghèo rồi không?”
Diệp Ánh Lan coi trọng mặt mũi nhất, hiện tại phát hiện tiền trong thẻ không đủ mua hàng, đại khái sắp bị tức chết rồi.
……
Diệp Ánh Lan vừa rời khỏi trung tâm thương mại liền gọi điện thoại cho Vương Hiểu Phỉ.
“Nương, ngươi nói với phụ thân đi, nói hắn gửi cho ta hai mươi vạn, hiện tại đang tất niên, hắn cũng cần cho ta chút tiền tiêu vặt chứ.”
Vương Hiểu Phỉ khó xử nói: “Phụ thân ngươi nói năm nay tài chính trong công ty tương đối khẩn trương, vậy nên tạm thời không có tiền.”
Diệp Ánh Lan lập tức bị chọc tức đến cười, “Nương, Diệp gia chúng ta cũng không phải sắp phá sản, hai mươi mấy vạn cũng không thể lấy ra được hay sao?”
Vương Hiểu Phỉ cau mày nói: “Lan Lan, ngươi về trước đã.”
Trong lòng Vương Hiểu Phỉ không khỏi có chút mệt mỏi, gần đây Diệp Hoằng Văn đã mấy ngày không qua đêm trong nhà, Vương Hiểu Phỉ rất rõ ràng, Diệp Hoằng Văn là đang bao nuôi mấy tình nhân ở bên ngoài, trước kia cho dù có bao nuôi thì Diệp Hoằng Văn vẫn thường xuyên về nhà ngủ, nhưng hiện tại…… ánh mắt Diệp Hoằng Văn nhìn nàng đã không còn được như lúc trước, có đôi khi nhìn nàng cũng mang theo một cỗ hận ý khó xem nhẹ.
(dreamhouse2255)
Trước kia nàng còn có thể trông cậy vào nhi tử, nhưng bởi vì Diệp Phàm xoay người,
Diệp Trí Trạch rối loạn tâm trí dẫn đến đưa ra quyết sách sai lầm, hại Diệp gia lỗ một bút không nhỏ, bị giáng ba cấp, trở thành một nhân viên có cũng được mà không có cũng không sao.
Diệp Ánh Lan cau mày lại: “Được rồi, nương, phụ thân không cho ta, ngươi cho ta đi, ta còn phải đi chơi cùng tỷ tỷ muội muội, không có tiền thì quá mất mặt!”
“Nương cũng không cho ngươi được bao nhiêu tiền, ngươi về trước đi đã.”
Trong lòng Vương Hiểu Phỉ có chút bất đắc dĩ, gần đây Diệp Hoằng Văn hình như đang dần chuyển dời gia sản đi, Diệp Hoằng Văn tuy rằng không tính là thông minh, nhưng hắn từng ở trong cái vòng luẩn quẩn kia, thủ đoạn vẫn nhiều hơn nàng một ít.
Diệp Ánh Lan nhìn thẻ trong tay, thần sắc tràn đầy buồn bực.
……
Diệp Ánh Lan vừa về đến nhà liền phát hiện không khí trong nhà quạnh quẽ không bình thường, “Nương, phụ thân đã lâu không về sao?”
Vương Hiểu Phỉ gật đầu: “Đúng vậy.”
Diệp Ánh Lan cau mày lại, “Có phải hắn lại có tân hoan không?”
(dreamhouse2255)
Vương Hiểu Phỉ nhíu mày, không nói gì, không quá nguyện ý thảo luận loại vấn đề này với nữ nhi.
“Ca ca đâu?” Diệp Ánh Lan hỏi.
“Xuất ngoại.”
Diệp Ánh Lan trừng lớn mắt: “Xuất ngoại? Vào loại thời điểm này?”
Vương Hiểu Phỉ gật đầu: “Đúng vậy! Ca ngươi nói ở trong nhà không vui cho nên xuất ngoại.”
Diệp Ánh Lan nhíu mày: “Loại thời điểm này không phải nên ở lại trong nhà tạo ấn tượng tốt lấy lòng gia gia sao?”
Vương Hiểu Phỉ lắc đầu: “Hiện tại tất cả tâm tư của gia gia ngươi đều đặt trêи người Diệp Phàm, ca ngươi có ở lại cũng vô dụng.”
Diệp Ánh Lan rầu rĩ nói: “Hôm nay hình như ta nhìn thấy Diệp Phàm cùng Bạch Vân Hi.”
Lúc nàng thanh toán, Diệp Phàm cùng Bạch Vân Hi hẳn là đang ở bên cạnh, chuyện nàng không lấy ra được đủ tiền chắc chắn đã bị bọn họ nhìn thấy, lúc ấy Diệp Ánh Lan giả bộ không phát hiện hai người, trực tiếp rời đi.
“Hiện tại tiểu tử Diệp Phàm kia đuôi cũng muốn vểnh lên trời rồi.” Ngày Diệp Phàm lái du thuyền trở lại, Vương Hiểu Phỉ không đi xem, bất quá, bằng hữu trong giới đều phát video trực tiếp, cũng không biết có phải bọn họ cố tình hay không, còn cố ý gửi tin nhắn riêng cho nàng, trong một ngày nàng phải nhận được tới hơn một trăm tin nhắn.
(dreamhouse2255)
……….
Danh sách chương