Diệp Phàm tìm tòi trong học viện liên tục ba tháng, không thu hoạch được gì.

Diệp Phàm đứng trên ngọn núi nướng thịt, buồn bực nói: "Cái tên Lạc Phàm Trần đó đúng là vương bát đản, hại người quá đáng lắm rồi!"

Bạch Vân Hi cười khổ, "Nghe nói hắn bị tu sĩ Độ Kiếp đánh một chưởng, hiện tại không rõ còn sống hay đã chết."

Diệp Phàm lắc đầu than tiếc, "Cho nên mới nói là ở hiền gặp lành, ở ác gặp dữ, hắn lừa gạt nhiều tiền như vậy, chung quy sẽ phải gặp báo ứng."

Nói không chừng khi nào đó sẽ đến lượt vị Lộ Nhất Minh kia, nhìn dáng vẻ của Lộ Nhất Minh, nói không chừng sẽ không lâu nữa đâu, Diệp Phàm giống như nghĩ tới cái gì, vui vẻ cười phá lên.

Ngao Tiểu No lo lắng nhìn Diệp Phàm, nói: "Chỉ là 100 vạn tiên tinh mà thôi, Diệp lão đại, ngươi đừng có nghĩ quẩn đó!"

Diệp Phàm đen mặt nhìn Ngao Tiểu No: "Cút đi, ngươi mới nghĩ quẩn ấy."

Diệp Phàm ở trong học viện một thời gian, lúc ban đầu còn lòng đầy căm phẫn, nhưng bây giờ đã chết lặng.

Diệp Phàm cầm nước sốt rưới lên thịt nướng hết tầng này đến tầng khác.
(dreamhouse2255)
Diệp Phàm nhẹ ngửi một cái, say mê nói: "Thơm quá thơm quá, tay nghề của ta càng ngày càng tốt rồi." Hắn đúng là một nam nhân tốt, lên được phòng khách, xuống được nhà bếp, Vân Hi thật là có phúc khí!

Ngao Tiểu No nhìn Diệp Phàm, nói: "Gần đây ngươi ăn càng ngày càng nhiều, cứ tiếp tục ăn như vậy nữa, không lâu nữa đâu ngươi sẽ ăn sạch số man thú mà chúng ta đã mang ra."

"Không phải là do tâm tình của ta không tốt đó sao? Ngươi cũng biết đấy, người mà tâm tình không tốt thì tự nhiên sẽ ăn nhiều lên." Diệp Phàm nói.

Ngao Tiểu No cười nhạo: "Khi tâm tình của ngươi tốt ta cũng không có thấy ngươi ăn ít đi! Thùng cơm đúng là thùng cơm, còn tìm cớ nữa."

"Lắm miệng!"

Diệp Phàm thẹn quá thành giận, nhấc chân đá bay Ngao Tiểu No ra ngoài.

Diệp Phàm mới vừa đá Ngao Tiểu No xong liền cảm thấy có một cơn gió đánh úp xuống, chính hắn cũng bị ném bay ra ngoài.

Diệp Phàm ùng ục lăn xuống núi, may măn đụng phải Ngao Tiểu No đã ngã xuống trước đó.


Một người một thú lăn vào nhau.
(dreamhouse2255)
Lúc Bạch Vân Hi bay về thì vừa vặn nhìn thấy tình cảnh như vậy.

Diệp Phàm bò từ trên đất lên, tức giận mà nhìn người vừa mới xuất hiện trên đỉnh núi, "Cái tên vương bát đản, ngươi còn dám xuất hiện ở trước mặt ta nữa!"

Bạch Vân Hi đi đến bên cạnh Diệp Phàm, kéo Diệp Phàm đang kích động đến run người lại.

"Ngươi bình tĩnh chút đi, đó là Đại Thừa đấy!"

Diệp Phàm tối sầm mặt xuống, trong lòng cũng bị dội một gáo nước lạnh, Đại Thừa, Đại Thừa, Đại Thừa thì ghê gớm sao? Được rồi, Đại Thừa đúng là ghê gớm thật, hiện tại hắn vẫn chưa thể trêu vào được.

Bên trên đỉnh núi, tiền bối Đại Thừa mặc áo choàng dơ hề hề đang ăn thịt nướng của Diệp Phàm.

Diệp Phàm nhìn một màn này, sắc mặt càng đen thêm, "Vân Hi, ngươi nhìn đi...... gạt tiên tinh của ta, còn cướp ăn thịt nướng của ta nữa!" Sao trên đời này lại có Đại Thừa vô sỉ như vậy chứ!

Bạch Vân Hi: "......"

Diệp Phàm nổi giận đùng đùng đi lên núi, Lộ Nhất Minh nhìn Diệp Phàm cùng Bạch Vân Hi, cười nói: "Ngồi đi."

Bạch Vân Hi: "......" Vị tiền bối này thật có phong độ, nhưng có phải đã đảo khách thành chủ rồi không!

Diệp Phàm nghiến răng kèn kẹt, vươn tay nói: "Trả học phí lại cho ta!"
(dreamhouse2255)
"Ngươi muốn rời khỏi học viện?" Lộ Nhất Minh nâng mắt lên, bình tĩnh hỏi.

Lộ Nhất Minh thần sắc bình đạm, nhưng trong lòng của Bạch Vân Hi lại dâng lên dự cảm không ổn.

Diệp Phàm gật đầu: "Đúng vậy."

"Đã vào học viện rồi, sống là người của học viện, chết là ma của học viện, dám phản bội lại học viện, vậy sẽ phải bị trừu hồn luyện phách, ngươi xác định ngươi vẫn muốn rời khỏi học viện sao?" Lộ Nhất Minh nghiêm mặt hỏi.

Diệp Phàm hơi đỏ mặt lên, đáng xấu hổ mà lùi bước.

Trong lòng Diệp Phàm rất khó chịu, năm đó học viện bị đập, có nhiều tu sĩ rời đi như vậy, nếu thật sự trừu hồn luyện phách hết, vậy một mình Lộ Nhất Minh làm được không? Tuy rằng ở trong lòng Diệp Phàm vẫn đang chửi thầm Lộ Nhất Minh, nhưng đứng ở trước mặt Đại Thừa, hắn chỉ có thể nhịn.


"Chỉ là 50 vạn tiên tinh mà thôi, giao 50 vạn, ngươi liền có thể trở thành người của học viện, ngươi nên cảm thấy vinh hạnh mới phải." Lộ Nhất Minh thấm thía nói.

Diệp Phàm: "......" Toàn bộ học viện giờ chỉ còn phế tích, Lộ Nhất Minh lại vẫn có thể dõng dạc như thế, chẳng lẽ hắn không cảm thấy đuối lý sao?
(dreamhouse2255)
"Đây là thịt nướng của ta." Diệp Phàm nói.

Lộ Nhất Minh gật đầu: "Thủ nghệ của ngươi không tệ lắm, có điều không đủ cay!"

Diệp Phàm tức đến sắc mặt xanh lét, hắn cũng không có nướng thịt cho cái tên này ăn.

Bạch Vân Hi cau mày lại, trong lòng thầm suy nghĩ, theo điều tra của hắn, Lộ Nhất Minh chỉ xuất hiện lúc thu học phí, thời điểm khác có muốn gặp cũng không được...... không ngờ Lộ Nhất Minh lại xuất hiện vào lúc này.

"Tiền bối, ngươi chính là tu sĩ Đại Thừa đấy, ngươi lừa gạt vãn bối Luyện Hư như này không ổn lắm đâu!" Diệp Phàm lạnh lùng nói.

Bạch Vân Hi không nhịn được mà nhéo Diệp Phàm một cái, cho dù đó là sự thật thì cũng không nên nói ra chứ!

Lộ Nhất Minh nhìn Diệp Phàm: "Ngươi đúng là thân đang ở trong phúc mà không biết phúc mà! Chỉ cần trả giá 50 vạn tiên tinh trung phẩm ngươi đã có cơ hội đạt được truyền thừa đỉnh cấp, các ngươi lời to rồi."

"Có ai không biết truyền thừa đó chỉ là cái cờ hiệu thôi đâu." Diệp Phàm nói.

Lộ Nhất Minh trầm mặt xuống, lạnh giọng mắng: "Đó toàn là lời của những kẻ không có bản lĩnh lại không cam lòng thừa nhận thất bại thôi."
(dreamhouse2255)
"Là vậy sao?" Diệp Phàm hoài nghi nói.

"Lạc tiền bối là người tốt bụng cỡ nào, siêu phàm thoát tục cỡ nào, đáng tiếc lại bị một đám vô sỉ truyền thành kẻ lừa đảo." Lộ Nhất Minh lắc đầu, đau đớn nói.

Diệp Phàm kinh ngạc mà nhìn Lộ Nhất Minh, không ngờ người này vẫn là fan não tàn của Lạc Phàm Trần, mà cũng chỉ có fan não tàn mới nói ra được lời như vậy.

"Nghe nói, hắn là tên sắc quỷ." Diệp Phàm nói.

Lộ Nhất Minh lắc đầu: "Đó đều là tin vịt."

"Chẳng lẽ không phải do hắn trêu chọc tiểu thiếp của tu sĩ Độ Kiếp cho nên mới bị đuổi giết sao?" Diệp Phàm hỏi.

Lộ Nhất Minh lắc đầu: "Đương nhiên không phải rồi, đó là Lạc tiền bối bị hãm hại."


"Vậy chân tướng sự việc là gì?" Diệp Phàm tò mò hỏi.

"Lạc tiền bối đạt được một cái truyền thừa, thực lực tiến bộ vượt bậc, bị tu sĩ Độ Kiếp theo dõi, tu sĩ Độ Kiếp đó nhìn ra được điểm yếu của Lạc tiền bối, thả thị thiếp của mình đi câu dẫn Lạc tiền bối, qua một hồi phong nguyệt, Lạc tiền bối không có động tâm, thị thiếp lại ngoài ý muốn mà trầm luân."

"Lạc tiền bối đi qua ngàn bụi hoa, trước nay một ngọn lá cũng chưa từng dính thân, xong việc liền phất tay mà đi, thị thiếp cảm thấy Lạc tiền bối quá bạc tình quả nghĩa, cho nên mới bôi nhọ là Lạc tiền bối cưỡng bách nàng. Một người phong quang tễ nguyệt như Lạc tiền bối, có bao nhiêu mỹ nữ muốn nhào vào trong ngực, cần gì phải chơi trò cưỡng bách chứ!"
(dreamhouse2255)
Diệp Phàm âm thầm trợn trắng mắt, chơi trò cưỡng bách gì đó không phải là sở thích lớn nhất của mấy tên hoa tâm háo sắc đó sao?

Bạch Vân Hi: "......" Lạc Phàm Trần trong lời Lộ Nhất Minh nói thật là khác với lời đồn đãi. "Lộ tiền bối, ý của ngài là truyền thừa mà Lạc tiền bối đạt được hiện tại đang ở trong học viện này sao?"

Lộ Nhất Minh gật đầu: "Đúng vậy, chỉ cần trả 50 vạn tiên tinh các ngươi đã có cơ hội đạt được cơ duyên nghịch thiên như thế, có phải rất hời không?"

"Năm đó các học viên cũng từng hy vọng đạt được cơ duyên ấy sao?" Bạch Vân Hi hỏi.

Lộ Nhất Minh gật đầu: "Phải."

Diệp Phàm hoài nghi nhìn Lộ Nhất Minh, thầm nghĩ: Không phải là Lộ Nhất Minh đang gạt người chứ, nghe rất giống thật.

Nghe nói bản lĩnh gạt người của Lộ Nhất Minh không bằng 1% của Lạc Phàm Trần! Nếu những gì hắn nói là thật, vậy không kỳ quái năm đó vì sao Lạc Phàm Trần lại lừa được nhiều người như vậy, một cái truyền thừa nghịch thiên, nghe thật mê người! Có lẽ, học viện bị phá nát như này mà Lộ Nhất Minh vẫn không rời đi là vì vẫn còn đang tìm kiếm cái truyền thừa kia.

"Nếu không phải do hắn háo sắc thì sẽ không sinh ra nhiều chuyện như vậy." Diệp Phàm lắc đầu nói.
(dreamhouse2255)
Lộ Nhất Minh nhấc chân lên đá thẳng Diệp Phàm ra ngoài, thẹn quá thành giận nói: "Người như Lạc tiền bối, ngẫu nhiên có một hai cái khuyết điểm thì thế nào?"

Lộ Nhất Minh khẽ hừ một tiếng, phất tay áo bỏ đi.

Khi Diệp Phàm khôi phục tinh thần lại, Lộ Nhất Minh đã không còn bóng dáng, thịt nướng của hắn cũng không còn bóng dáng.

"Ngươi không sao chứ?" Bạch Vân Hi hỏi.

Diệp Phàm lắc đầu: "Ta không sao."

Lộ Nhất Minh xuống tay không nặng, nhưng mỗi lần ra tay hắn đều không có chút sức phản kháng nào, điều này làm cho Diệp Phàm cảm thấy rất mất mặt.

Diệp Phàm nhìn giá nướng rỗng tuếch, nghiến răng nghiến lợi mắng, "Dám mang thịt nướng của ta đi rồi, như này thì tu sĩ Đại Thừa cái gì chứ, là thổ phỉ mới đúng!" Đường đường là tu sĩ Đại Thừa lại sống thành như vậy, quả thực làm mất mặt hết các đồng đạo Đại Thừa của hắn.

Bạch Vân Hi cũng hơi ngoài ý muốn, trong lời đồn, Lộ Nhất Minh là một người lạnh nhạt, chỉ xuất hiện đúng một lần khi thu học phí.

Không ngờ Diệp Phàm nướng ít thịt lại có thể khiến cho Lộ Nhất Minh ra mặt. Lại nói tiếp, hình như đây không phải là lần đầu tiên Diệp Phàm nướng thịt ở đây, chẳng lẽ vị tiền bối ấy vẫn luôn trốn trong một góc rình coi sao, vừa nghĩ như vậy, Bạch Vân Hi lại cảm thấy kinh tủng.
(dreamhouse2255)
"Diệp Phàm, ngươi thấy lời tiền bối nói có thể tin được không?" Bạch Vân Hi hỏi.

Diệp Phàm trợn trắng mắt, lắc đầu: "Lời một tên fan não tàn nói ra, mức độ đáng tin có hạn lắm!"

Bạch Vân Hi gật đầu: "Đúng là Lộ tiền bối rất sùng bái Lạc tiền bối thật!" Lạc Phàm Trần là tu sĩ Đại Thừa, năm đó Lộ Nhất Minh là tu sĩ Hợp Thể, nhưng hiện tại hắn cũng đã là Đại Thừa rồi, hai người xem như cùng thế hệ, Lộ Nhất Minh lại vẫn cung kính gọi Lạc Phàm Trần là Lạc tiền bối, đủ để thấy hắn kính trọng Lạc Phàm Trần như thế nào.

Bạch Vân Hi trầm ngâm một chút, lại nói: "Ta cảm thấy Lộ tiền bối chưa chắc đã nói dối, nói không chừng ở đây thật sự có truyền thừa."

Nếu đó là truyền thừa mà ngay cả tu sĩ Độ Kiếp cũng phải mơ ước, đủ để thấy nó lợi hại như nào, nghe nói, năm đó người ở Thượng Thiên Vực vừa tới đã đuổi hết mọi người bên trong đi, tự mình phá hủy học viện.

Bạch Vân Hi nghe đến đây liền cảm thấy kỳ quái, chẳng lẽ đám người ở Thượng Thiên Vực đó xuống đập nát học viện là vì tìm kiếm thứ gì hay sao.

Diệp Phàm gật đầu: "Có lẽ hắn không có nói dối nhưng ai mà biết được Lạc Phàm Trần có nói dối hay không chứ, cái tên đó nợ tình một đống, trông không giống người tốt một chút nào, hơn nữa, nếu thật sự có truyền thừa, vậy thì cũng không thể để trong học viện này được, đổi thành ta, ta đã mang theo bên mình rồi."

Bạch Vân Hi gật đầu: "Ngươi nói phải."

"Cũng không biết Lộ tiền bối đang nghĩ cái gì nữa, hắn hoàn toàn tin tưởng vào vị Lạc tiền bối kia, không ngờ tu sĩ Đại Thừa cũng có thể làm fan não tàn được." Diệp Phàm khinh thường nói.

"Nhìn Lộ tiền bối trông hắn rất có hứng thú với trận pháp, có lẽ bởi vậy nên hắn mới tôn kính Lạc tiền bối như thế."

Diệp Phàm lắc đầu: "Vân Hi, ngươi quá ngây thơ rồi, ta cảm thấy không phải là hắn sùng bái trận pháp thuật của Lạc tiền bối đâu, mà là năng lực tán gái đó, nhìn Lộ tiền bối rất không có duyên đạo lữ, hắn nhất định là một kẻ độc thân lâu năm rồi."

Bạch Vân Hi: "......"
(dreamhouse2255)
..........
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện