Edit + Beta: Snail

Thời gian hơn mười ngày, nhoáng một cái là qua.

Thoáng chốc nho đã chín, bởi vì trong ruộng trồng thêm một mẫu nho, lần này nho chín, chừng hơn một ngàn sáu trăm chùm, thời gian nho chín có trước có sau, Hứa Mộc An cùng Tiêu Cảnh Đình hái được năm trăm chùm chín đầu tiên đưa vào trong thành.

Bởi vì đã sớm cùng tửu lâu Duyệt Hòa và vài gia tộc trong thành định ra hiệp ước bằng miệng, lần này nho bán hết rất nhanh, ba trăm chùm lấy giá hai trăm tiền đồng mỗi chùm, bán cho khách hàng cũ là tửu lâu Duyệt Hòa, hai trăm chùm kia lấy giá hai trăm năm mươi tiền đồng mỗi chùm, bán cho vài đại gia tộc trong thành.

Năm trăm chùm nho tổng cộng thu vào một trăm mười lượng, Tiêu Cảnh Đình có bạc, hào phóng chia ba mươi lượng cho Hứa Mộc An, Hứa Mộc An cầm bạc, chỉ cảm thấy giống như đang nằm mơ, nhét đầy một túi bạc, Hứa Mộc An đi đường đều có chút lâng lâng.

"Giờ chúng ta trở về sao?" Hứa Mộc An hỏi.

Tiêu Cảnh Đình lắc lắc đầu, nói: "Không, chúng ta đi cửa hàng vũ khí một chuyến, mua chút đồ bố trí bẫy rập."

Hứa Mộc An gật gật đầu, nói: "Được." Cây trồng trong ruộng trung đẳng sắp thành thục, phải sớm chuẩn bị mọi thứ.

Tiêu Cảnh Đình tốn mười hai lượng mua kẹp bằng sắt, và một ít gai nhọn.

Ánh mắt Hứa Mộc An bị một bộ ám tiễn trong cửa hàng vũ khí hấp dẫn, Tiêu Cảnh Đình theo ánh mắt Hứa Mộc An, nhìn về phía ám tiễn trên tường, nói: "Thích không? Thích liền mua đi." Ám tiễn treo trên tường, vừa nhìn liền biết không phải vật tầm thường, Hứa Mộc An thích lắc lư trong rừng, nhưng không có vũ khí thích hợp, thật sự rất không an toàn.

"Khách quan, ngươi thật tinh mắt, ám tiễn này là dùng cương châm của Cương Châm Thú cấp năm luyện chế thành, có thể dễ dàng bắn thủng giáp cứng của yêu thú cấp ba." Chưởng quỹ cửa hàng vũ khí nói.

"Bao nhiêu bạc?" Tiêu Cảnh Đình hỏi.

"Ba mươi lượng."

Hứa Mộc An sửng sốt một chút, âm thầm líu lưỡi.

Tiêu Cảnh Đình hào phóng lấy ra ba mươi lượng, mua chúng.

Hứa Mộc An ngăn lại nói: "Quên đi, rất mắc."

Tiêu Cảnh Đình lắc đầu, nói: "Không sao, ngươi rảnh rỗi liền chạy lên núi, dù sao vẫn nên có vũ khí phù hợp."

Hứa Mộc An nhìn dáng vẻ sảng khoái của Tiêu Cảnh Đình, trong lòng ấm lên từng cơn, Hứa Mộc An không rõ vì sao Tiêu Cảnh Đình biến thành như bây giờ, chỉ âm thầm cầu nguyện Tiêu Cảnh Đình vẫn tiếp tục như vậy.

Mua ám tiễn cùng những thứ cần để bố trí bẫy rập xong, bạc trong tay Tiêu Cảnh Đình ra đi hơn phân nửa.

"Còn cần mua gì nữa không?" Hứa Mộc An hỏi.

"Tốt nhất nên mua túi trữ vật." Tiêu Cảnh Đình nói.

Sắc mặt Hứa Mộc An tái nhợt, túi trữ vật kia chính là đồ quý, một túi trữ vật với không gian một thước vuông, liền có thể bán đến một trăm tám mươi lượng, thứ này tốt thì tốt, nhưng mà, lại quá mắc.

Tiêu Cảnh Đình nhìn Hứa Mộc An, cười cười, nói: "Ta chỉ nghĩ thôi, hiện trong nhà nhiều chỗ cần dùng tiền, trước mắt còn chưa tới lúc mua thứ kia đâu."

"Vậy chúng ta về sao?" Hứa Mộc An hỏi.

"Mua vài cái vò về đi." Tiêu Cảnh Đình nói.

Hứa Mộc An khó hiểu hói: "Mua vò làm gì?"

"Về sau ngươi sẽ biết." Tiêu Cảnh Đình nói.

Hứa Mộc An nghe vậy cũng không hỏi nhiều, cùng Tiêu Cảnh Đình mua mấy mươi vò lớn lớn nhỏ nhỏ, vò không quý, mua một đống, cũng chỉ tốn một lượng bạc.

Mua xong mọi thứ, Tiêu Cảnh Đình và Hứa Mộc An ra ngoài thành, cùng người trong đội xe hội hợp.

Nhìn đến Tiêu Cảnh Đình cùng Hứa Mộc An trở lại, ánh mắt vài thôn dân trong xe trâu không ngừng liếc về phía ám tiễn trên cánh tay Hứa Mộc An, thôn dân tuy rằng nghèo túng, nhưng mà, hầu hết đều biết hàng.

Hứa Mộc An bị nhìn có chút quẫn bách, quy quy củ củ ngồi xuống bên cạnh Tiêu Cảnh Đình.

"Tiêu đương gia, hiện tại ngươi kiếm được nhiều tiền thật!" Một thôn dân nói.

Tiêu Cảnh Đình lắc lắc đầu, nói: "Nào có, cùng lắm là một ít tiền thôi."

"Tiêu đương gia, ngươi quá khiêm nhường rồi, ám tiễn này của phu lang ngươi sợ là phải mấy chục lượng bạc đi?"

"Mộc An rảnh rỗi liền chạy lên núi, ngay cả vũ khí thích hợp cũng không có, ta thật sự lo lắng." Tiêu Cảnh Đình tránh nặng tìm nhẹ nói.

"Tiêu đương gia, nghe nói nho trong tửu lâu Duyệt Hòa là ngươi bán, nho kia bán rất mắc, làm sao ngươi trồng được vậy? Làm sao có thể trồng thành như vậy?"

"Tùy tiện trồng thôi." Tiêu Cảnh Đình thản nhiên nói.

Tiêu Cảnh Đình hạ mắt, trước đó hắn bán nho, cũng đã khiến không ít người chú ý, theo hắn biết, đã có nhiều người học hắn thay đổi thổ nhưỡng, gieo trồng nho, trước kia hắn bán nho người chú ý còn ít chút, lần này, sợ là ồn ào đến mọi người trong thôn đều biết.

Hắn cứ bán nho như vậy, sợ là khiến không ít người đỏ mắt, đến lúc đó... chung quy vẫn là căn cơ quá cạn! Làm việc đều bó tay bó chân.

Như cảm ứng được lo lắng của Tiêu Cảnh Đình, Hứa Mộc An vươn tay, nắm lấy tay Tiêu Cảnh Đình, Tiêu Cảnh Đình nắm lại tay y.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện