Chương 6: Giao dịch
Edit + Beta: Snail
Tiêu Cảnh Đình nhìn bóng dáng Tiêu Tiểu Đông rời đi, thầm nghĩ: Đường hẹp dài lại vô biên vô hạn.(*)
(*) Gốc Lộ man man kỳ tu viễn hề [路漫漫其修远兮] trích từ bài thơ Ly tao của Khuất Nguyên.
Thi triển một linh quyết cho vườn rau, Tiêu Cảnh Đình cảm nhận được linh lực trong cơ thể có chút tiêu hao nhưng vẫn rất dư thừa. Ký ức nói cho Tiêu Cảnh Đình biết, cùng một mảnh linh điền không thể vẫn luôn sử dụng linh quyết, bởi vì khi thực vật sinh trưởng sẽ tiêu hao độ phì nhiêu, thực vật sinh trưởng quá mức sẽ tiêu hao quá mức độ phì nhiêu bên trong thổ nhưỡng.
Cùng một gốc thực vật, lần đầu tiên được thi triển linh quyết thì có hiệu quả tốt nhất.
Tiêu Tiểu Đông trở về phòng, ngồi trên mép giường mà tim đập thình thịch.
Tiêu Tiểu Phàm dụi dụi mắt, nhìn Tiêu Tiểu Đông rồi mơ mơ màng màng nói: "Ca ca, trời sáng rồi."
Tiêu Tiểu Đông liếc nhìn đầu tóc lộn xộn vểnh lên Tiêu Tiểu Phàm, bảo: "Trời còn chưa sáng, đệ ngủ tiếp chút nữa đi."
"Ca, đệ đói bụng."
Tiêu Tiểu Đông bắt đầu lo lắng, quả nhiên lại là dạng này, thói quen của Tiêu Tiểu Phàm, vừa tỉnh lại liền kêu đói.
Tiêu Tiểu Đông đưa một cái bánh bột ngô sang cho Tiêu Tiểu Phàm rồi nói: "Ăn đi."
Tiêu Tiểu Phàm nhăn nhó khuôn mặt nhỏ nhắn: "Bánh bột ngô cứng quá, đệ không thích ăn."
Tiêu Tiểu Đông nhìn bộ dáng đáng thương của Tiêu Tiểu Phàm, trong lòng có chút khó chịu.
"Cơm chín rồi." Đôi tròng mắt Tiêu Tiểu Phàm tỏa sáng nói.
Sắc mặt Tiêu Tiểu Đông thay đổi, thầm mắng Tiêu Cảnh Đình là tên khốn, mỗi sáng sớm đều nấu ăn ngon nhưng chưa bao giờ cho tụi nó ăn.
"Đệ ngủ một lúc nữa đi." Tiêu Tiểu Đông khuyên nhủ.
Tiêu Tiểu Phàm hít hít mũi, tròng mắt không ngừng ngó về phía cái ghế trong phòng, Tiêu Tiểu Phàm nhỏ con, muốn mở cửa nhất định phải dời cái ghế qua.
"Không cho đi." Tiêu Tiểu Đông nghiêm nghị nói.
Tiêu Tiểu Phàm cắn ngón tay, tội nghiệp nhìn Tiêu Tiểu Đông.
Qua một hồi lâu, Tiêu Tiểu Đông chịu không nỗi ánh mắt đáng thương của Tiêu Tiểu Phàm, mở cửa ra len lén liếc nhìn Tiêu Cảnh Đình.
Tiêu Cảnh Đình nhìn Tiêu Tiểu Đông lén lén lút lút từ sau cửa ló đầu ra thì nở nụ cười hiền hòa rồi nói: "Muốn ăn bánh bao không? Giúp ta một việc liền cho hai đứa hai cái."
Tiêu Tiểu Đông không ngờ tới Tiêu Cảnh Đình sẽ nói chuyện với nhóc nên lập tức rụt đầu về.
Tiêu Tiểu Phàm kéo cánh tay Tiêu Tiểu Đông, nói: "Ca ca, ổng nói nếu chúng ta giúp ổng một việc thì ổng sẽ cho chúng ta bánh bao ăn đó!"
Tiêu Tiểu Đông nhìn bộ dạng tham ăn của Tiêu Tiểu Phàm, có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, "Không phải chỉ là một cái bánh bao thôi sao? Nhìn đệ thèm kìa."
Tiêu Tiểu Phàm chớp chớp mắt, có chút khó hiểu hỏi: "Ca ca, huynh không muốn ăn bánh bao sao? Bánh bao thật là mềm, ăn rất rất ngon luôn á."
Tiêu Tiểu Đông: "..."
Tiêu Tiểu Phàm gãi đầu, làm nũng ôm cánh tay Tiêu Tiểu Đông nói: "Ca ca, huynh đi hỏi hỏi ổng xem ổng muốn chúng ta hỗ trợ cái gì đi?"
Tiêu Tiểu Đông nhìn đôi mắt sáng long lanh của Tiêu Tiểu Phàm, do dự một chút, cuối cùng không chống lại được mê hoặc của bánh bao, đành nói: "Được."
Tiêu Tiểu Phàm nghe vậy thì vui vẻ theo Tiêu Tiểu Đông đi ra.
Tiêu Tiểu Đông che Tiêu Tiểu Phàm đang hết sức phấn khởi ở phía sau lưng, toàn bộ tinh thần đều đề phòng đi tới trước mặt Tiêu Cảnh Đình, hỏi: "Ông muốn bọn tôi hỗ trợ cái gì?"
Tiêu Cảnh Đình nhìn Tiêu Tiểu Đông thì âm thầm bĩu môi, ngay cả lão cha cũng không gọi, xem ra đứa con trai này của nguyên chủ có khúc mắc rất sâu với nguyên chủ.
"Ta muốn đi xem ruộng đất trong nhà nhưng không biết ở đâu, hai đứa biết không?" Tiêu Cảnh Đình hỏi.
"Không biết." Tiêu Tiểu Phàm nghe vậy có hơi ỉu xìu nói.
Tiêu Tiểu Đông quan sát Tiêu Cảnh Đình rồi hỏi: "Không phải ruộng của ông bán sạch rồi sao?"
Mặt Tiêu Cảnh Đình có chút nóng lên nói: "Không có, còn lại năm mẫu ruộng hạ đẳng."
Đáy mắt Tiêu Tiểu Đông lóe lên vài phần lạnh buốt, Tiêu Cảnh Đình ý thức được hắn dường như bị con trai mình khinh bỉ rồi.
"Nếu ông muốn bán đi thì cứ trực tiếp đem bán là được, không cần biết ruộng ở nơi nào." Tiêu Tiểu Đông lạnh nhạt nói.
Tiêu Cảnh Đình: "..."
Tiêu Cảnh Đình xấu hổ cười cười, nói: "Trên thực tế, đồ mang ra từ Tiêu gia có thể bán đã bán hết rồi, tiếp tục bán nữa cũng chỉ có thể bán nhà cửa, như vậy chúng ta phải ăn ngủ đầu đường, cho nên ta muốn trồng chút linh thực, kiếm ít tiền."
Tiêu Tiểu Đông tràn đầy kinh ngạc nhìn Tiêu Cảnh Đình, lập tức cúi đầu, dường như đang xem xét tính chân thật trong lời nói của Tiêu Cảnh Đình.
Tuy rằng Tiêu Tiểu Đông rất chán ghét Tiêu Cảnh Đình, nhưng đối với chuyện Tiêu Cảnh Đình đi sai đường biết quay lại vẫn rất trông mong, dù sao nhóc không muốn mình và đệ đệ bị Tiêu Cảnh Đình bán đi khi không còn thứ để bán.
Tiêu Tiểu Phàm không có lo lắng như Tiêu Tiểu Đông, tay nhỏ bé cào cào cái bàn, nhìn bánh bao trên bàn mà không ngừng nuốt nước miếng.
Một lát sau, Tiêu Tiểu Đông ngẩng đầu nhìn Tiêu Cảnh Đình, nói: "Tôi biết ruộng ở nơi nào."
Tiêu Cảnh Đình gật gật đầu, thầm nghĩ: quả nhiên, con lớn nhất có nhiều tâm tư, hẳn là đã sớm đi xem qua.
Thuộc tính của Tiêu Tiểu Đông có mộc, trước đó lúc nhóc và Tiêu Tiểu Phàm bị Tiêu Cảnh Đình uống say rồi đánh đập, Tiêu Tiểu Đông từng vụng trộm nghĩ, nếu Tiêu Cảnh Đình cũng chết đi giống ông nội bà nội nhóc thì có lẽ nhóc có thể kế thừa ruộng đất của Tiêu Cảnh Đình, có điều sau này nghĩ lại, khả năng càng lớn hơn là người của Tiêu gia đến đây thu hồi ruộng đất.
"Có hơi xa." Tiêu Tiểu Đông nói.
"Nếu con chịu mang ta đi, có thể cho con ba cái bánh bao." Tiêu Cảnh Đình bảo.
Tiêu Tiểu Đông trầm ngâm một chút, gật gật đầu đáp: "Thành giao."
Edit + Beta: Snail
Tiêu Cảnh Đình nhìn bóng dáng Tiêu Tiểu Đông rời đi, thầm nghĩ: Đường hẹp dài lại vô biên vô hạn.(*)
(*) Gốc Lộ man man kỳ tu viễn hề [路漫漫其修远兮] trích từ bài thơ Ly tao của Khuất Nguyên.
Thi triển một linh quyết cho vườn rau, Tiêu Cảnh Đình cảm nhận được linh lực trong cơ thể có chút tiêu hao nhưng vẫn rất dư thừa. Ký ức nói cho Tiêu Cảnh Đình biết, cùng một mảnh linh điền không thể vẫn luôn sử dụng linh quyết, bởi vì khi thực vật sinh trưởng sẽ tiêu hao độ phì nhiêu, thực vật sinh trưởng quá mức sẽ tiêu hao quá mức độ phì nhiêu bên trong thổ nhưỡng.
Cùng một gốc thực vật, lần đầu tiên được thi triển linh quyết thì có hiệu quả tốt nhất.
Tiêu Tiểu Đông trở về phòng, ngồi trên mép giường mà tim đập thình thịch.
Tiêu Tiểu Phàm dụi dụi mắt, nhìn Tiêu Tiểu Đông rồi mơ mơ màng màng nói: "Ca ca, trời sáng rồi."
Tiêu Tiểu Đông liếc nhìn đầu tóc lộn xộn vểnh lên Tiêu Tiểu Phàm, bảo: "Trời còn chưa sáng, đệ ngủ tiếp chút nữa đi."
"Ca, đệ đói bụng."
Tiêu Tiểu Đông bắt đầu lo lắng, quả nhiên lại là dạng này, thói quen của Tiêu Tiểu Phàm, vừa tỉnh lại liền kêu đói.
Tiêu Tiểu Đông đưa một cái bánh bột ngô sang cho Tiêu Tiểu Phàm rồi nói: "Ăn đi."
Tiêu Tiểu Phàm nhăn nhó khuôn mặt nhỏ nhắn: "Bánh bột ngô cứng quá, đệ không thích ăn."
Tiêu Tiểu Đông nhìn bộ dáng đáng thương của Tiêu Tiểu Phàm, trong lòng có chút khó chịu.
"Cơm chín rồi." Đôi tròng mắt Tiêu Tiểu Phàm tỏa sáng nói.
Sắc mặt Tiêu Tiểu Đông thay đổi, thầm mắng Tiêu Cảnh Đình là tên khốn, mỗi sáng sớm đều nấu ăn ngon nhưng chưa bao giờ cho tụi nó ăn.
"Đệ ngủ một lúc nữa đi." Tiêu Tiểu Đông khuyên nhủ.
Tiêu Tiểu Phàm hít hít mũi, tròng mắt không ngừng ngó về phía cái ghế trong phòng, Tiêu Tiểu Phàm nhỏ con, muốn mở cửa nhất định phải dời cái ghế qua.
"Không cho đi." Tiêu Tiểu Đông nghiêm nghị nói.
Tiêu Tiểu Phàm cắn ngón tay, tội nghiệp nhìn Tiêu Tiểu Đông.
Qua một hồi lâu, Tiêu Tiểu Đông chịu không nỗi ánh mắt đáng thương của Tiêu Tiểu Phàm, mở cửa ra len lén liếc nhìn Tiêu Cảnh Đình.
Tiêu Cảnh Đình nhìn Tiêu Tiểu Đông lén lén lút lút từ sau cửa ló đầu ra thì nở nụ cười hiền hòa rồi nói: "Muốn ăn bánh bao không? Giúp ta một việc liền cho hai đứa hai cái."
Tiêu Tiểu Đông không ngờ tới Tiêu Cảnh Đình sẽ nói chuyện với nhóc nên lập tức rụt đầu về.
Tiêu Tiểu Phàm kéo cánh tay Tiêu Tiểu Đông, nói: "Ca ca, ổng nói nếu chúng ta giúp ổng một việc thì ổng sẽ cho chúng ta bánh bao ăn đó!"
Tiêu Tiểu Đông nhìn bộ dạng tham ăn của Tiêu Tiểu Phàm, có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, "Không phải chỉ là một cái bánh bao thôi sao? Nhìn đệ thèm kìa."
Tiêu Tiểu Phàm chớp chớp mắt, có chút khó hiểu hỏi: "Ca ca, huynh không muốn ăn bánh bao sao? Bánh bao thật là mềm, ăn rất rất ngon luôn á."
Tiêu Tiểu Đông: "..."
Tiêu Tiểu Phàm gãi đầu, làm nũng ôm cánh tay Tiêu Tiểu Đông nói: "Ca ca, huynh đi hỏi hỏi ổng xem ổng muốn chúng ta hỗ trợ cái gì đi?"
Tiêu Tiểu Đông nhìn đôi mắt sáng long lanh của Tiêu Tiểu Phàm, do dự một chút, cuối cùng không chống lại được mê hoặc của bánh bao, đành nói: "Được."
Tiêu Tiểu Phàm nghe vậy thì vui vẻ theo Tiêu Tiểu Đông đi ra.
Tiêu Tiểu Đông che Tiêu Tiểu Phàm đang hết sức phấn khởi ở phía sau lưng, toàn bộ tinh thần đều đề phòng đi tới trước mặt Tiêu Cảnh Đình, hỏi: "Ông muốn bọn tôi hỗ trợ cái gì?"
Tiêu Cảnh Đình nhìn Tiêu Tiểu Đông thì âm thầm bĩu môi, ngay cả lão cha cũng không gọi, xem ra đứa con trai này của nguyên chủ có khúc mắc rất sâu với nguyên chủ.
"Ta muốn đi xem ruộng đất trong nhà nhưng không biết ở đâu, hai đứa biết không?" Tiêu Cảnh Đình hỏi.
"Không biết." Tiêu Tiểu Phàm nghe vậy có hơi ỉu xìu nói.
Tiêu Tiểu Đông quan sát Tiêu Cảnh Đình rồi hỏi: "Không phải ruộng của ông bán sạch rồi sao?"
Mặt Tiêu Cảnh Đình có chút nóng lên nói: "Không có, còn lại năm mẫu ruộng hạ đẳng."
Đáy mắt Tiêu Tiểu Đông lóe lên vài phần lạnh buốt, Tiêu Cảnh Đình ý thức được hắn dường như bị con trai mình khinh bỉ rồi.
"Nếu ông muốn bán đi thì cứ trực tiếp đem bán là được, không cần biết ruộng ở nơi nào." Tiêu Tiểu Đông lạnh nhạt nói.
Tiêu Cảnh Đình: "..."
Tiêu Cảnh Đình xấu hổ cười cười, nói: "Trên thực tế, đồ mang ra từ Tiêu gia có thể bán đã bán hết rồi, tiếp tục bán nữa cũng chỉ có thể bán nhà cửa, như vậy chúng ta phải ăn ngủ đầu đường, cho nên ta muốn trồng chút linh thực, kiếm ít tiền."
Tiêu Tiểu Đông tràn đầy kinh ngạc nhìn Tiêu Cảnh Đình, lập tức cúi đầu, dường như đang xem xét tính chân thật trong lời nói của Tiêu Cảnh Đình.
Tuy rằng Tiêu Tiểu Đông rất chán ghét Tiêu Cảnh Đình, nhưng đối với chuyện Tiêu Cảnh Đình đi sai đường biết quay lại vẫn rất trông mong, dù sao nhóc không muốn mình và đệ đệ bị Tiêu Cảnh Đình bán đi khi không còn thứ để bán.
Tiêu Tiểu Phàm không có lo lắng như Tiêu Tiểu Đông, tay nhỏ bé cào cào cái bàn, nhìn bánh bao trên bàn mà không ngừng nuốt nước miếng.
Một lát sau, Tiêu Tiểu Đông ngẩng đầu nhìn Tiêu Cảnh Đình, nói: "Tôi biết ruộng ở nơi nào."
Tiêu Cảnh Đình gật gật đầu, thầm nghĩ: quả nhiên, con lớn nhất có nhiều tâm tư, hẳn là đã sớm đi xem qua.
Thuộc tính của Tiêu Tiểu Đông có mộc, trước đó lúc nhóc và Tiêu Tiểu Phàm bị Tiêu Cảnh Đình uống say rồi đánh đập, Tiêu Tiểu Đông từng vụng trộm nghĩ, nếu Tiêu Cảnh Đình cũng chết đi giống ông nội bà nội nhóc thì có lẽ nhóc có thể kế thừa ruộng đất của Tiêu Cảnh Đình, có điều sau này nghĩ lại, khả năng càng lớn hơn là người của Tiêu gia đến đây thu hồi ruộng đất.
"Có hơi xa." Tiêu Tiểu Đông nói.
"Nếu con chịu mang ta đi, có thể cho con ba cái bánh bao." Tiêu Cảnh Đình bảo.
Tiêu Tiểu Đông trầm ngâm một chút, gật gật đầu đáp: "Thành giao."
Danh sách chương