Edit + Beta: Snail
"Được rồi, mau thu Huyễn Tuyết Liên này lại đi, nếu không phải vì đóa hoa sen này, chúng ta cũng không cần phải xé rách mặt với ả đàn bà kia." Gã đàn ông áo đen dẫn đầu có vẻ bất đắc dĩ nói.
"Hừ, thứ để chơi đùa, ỷ vào thân phận Hầu phủ, còn muốn chúng ta nhường cho ả nữa chứ." Gã nam tử mày xếch bất mãn nói.
"Đám người Hầu phủ này, cả ngày treo lễ nghĩa liêm sỉ trên miệng, trên thực chất, bọn chúng là kẻ vô sỉ nhất."
"Làm ra một giải thi đấu, không biết phải chết bao nhiêu người."
"Được rồi, tán gẫu nhiều như vậy làm gì? Hái hóa sen xuống đi, chúng ta có thể thăng cấp luyện khí tầng bảy hay không thì phải trông cậy vào đóa hoa sen này đấy." Gã đàn ông dẫn đầu không kiên nhẫn nói.
"Đại ca, để ta ngắt cho." Gã đàn ông mày xếch nóng lòng muốn thử.
Gã đàn ông áo đen dẫn đầu gật đầu, tên đàn ông mày xếch vội hạ xuống nước, gã vừa muốn tiếp cận Huyễn Tuyết Liên, một luồng uy áp che trời lấp đất bao trùm xuống, "Đại ca, cứu..." Gã còn chưa nói xong đã bị nuốt trọn cả người.
Biến cố thình lình ập tới dọa hai người bên bờ hoảng sợ, Tiêu Cảnh Đình trên cây nhìn tình huống cũng tim đập thình thịch.
"Mặc Thủy Huyền Xà."
Tiêu Cảnh Đình âm thầm may mắn bản thân vì sợ ba huynh đệ kia đột nhiên quay lại, cho nên không xuống tay với Huyễn Tuyết Liên, nếu mình ra tay trước thì e rằng bây giờ đã ở trong bụng rắn rồi.
Trước đó, Âu Dương Minh Nguyệt và ba huynh đệ này đánh đến kịch liệt, con rắn kia cũng không nổi lên, hiện tại lại lập tức nhảy ra.
Tiêu Cảnh Đình hãi hùng khiếp vía, đầu óc vận chuyển cấp tốc, nhìn thực lực của Mặc Thủy Huyền Xà này, hẳn lả chừng Luyện Khí tầng chín, nói không chừng Huyễn Tuyết Liên trong hồ này là Mặc Thủy Huyền Xà chuẩn bị để Trúc Cơ.
Mặc Thủy Huyền Xà tràn đầy tức giận nhìn hai gã đàn ông còn lại, rồi vọt về phía hai người.
Hai gã đàn ông chạy cực nhanh, Mặc Thủy Huyền Xà thẹn quá thành giận đuổi theo.
Tiêu Cảnh Đình nhanh chóng nhảy xuống cành cây, vọt về phía Huyễn Tuyết Liên, cẩn thận là phải có, nhưng mà, muốn đi được xa trên con đường tu chân thì tinh thần mạo hiểm cũng phải có, thời cơ không thể mất, mất rồi sẽ không quay lại, chờ con rắn kia trở về, vậy không còn việc của mình nữa rồi.
"Tên vô liêm sỉ, đứng lại cho ta."
Tiêu Cảnh Đình vừa đắc thủ, một tiếng quát truyền đến.
Tiêu Cảnh Đình sợ hết hồn trong nháy mắt, một kẻ hai kẻ đều là nhân vật không yên ổn, Âu Dương Minh Nguyệt thế mà lại đi rồi quay lại, có lẽ nha đầu kia vẫn luôn quan sát.
Phát hiện sự tồn tại của Âu Dương Minh Nguyệt, Tiêu Cảnh Đình không nói hai lời, xoay người bỏ chạy.
Tuy Âu Dương Minh Nguyệt đã bị thương, nhưng một thân pháp bảo của cô gái này cũng không thể khinh thường, hơn nữa, cô gái này đi mà quay lại, e rằng cũng có vài phần nắm chắc.
Nhìn thấy Tiêu Cảnh Đình chạy trốn, Âu Dương Minh Nguyệt lập tức đuổi theo.
Tiêu Cảnh Đình nhảy tót vào trong rừng, gắng sức chạy đi, liên tục dùng hết ba tấm Tật Hành phù, vất vả lắm mới thoát khỏi Âu Dương Minh Nguyệt.
Tiêu Cảnh Đình ném Huyễn Tuyết Liên vào trong linh tuyền, âm nhắc nhở trong đầu cuối cùng cũng yên lặng.
Tiêu Cảnh Đình nhanh chóng thay quần áo trên người, nghĩ đến Âu Dương Minh Nguyệt, Tiêu Cảnh Đình không khỏi cảm thấy có chút may mắn, vì phòng ngừa ngộ nhỡ, lúc mình ngắt hoa sen đã dùng chút thuật dịch dung.
Trải qua lần này, Tiêu Cảnh Đình bước trên lữ trình tìm kiếm linh thảo, Tiêu Cảnh Đình che giấu tu vi đến Luyện Khí tầng năm, có vài kẻ không tự lượng sức đưa mình tới cửa, Tiêu Cảnh Đình bèn thuận tay đoạt thẻ thân phận của mấy người.
...
Sau khi tiến vào rừng rậm tám ngày, Tiêu Cảnh Đình và Tiêu Kình Phong bất ngờ gặp nhau.
"Tam đệ, cuối cùng cũng tìm được đệ." Nhìn thấy Tiêu Cảnh Đình, Tiêu Kình Phong thở phào nhẹ nhõm.
Tiêu Cảnh Đình nhìn thấy Tiêu Kình Phong cũng có chút vui mừng, "Nhị ca, huynh lo cho đệ à!"
Tiêu Kình Phong gật đầu: "Đúng vậy! Vì đổi đan dược, mọi người đều điên rồi, mấy ngày nay chém giết không ngừng, người chết nhiều vô số, ta rất lo cho đệ."
Tiêu Cảnh Đình vỗ vỗ ngực, nói: "Ca, huynh đừng xem thường đệ như vậy! Kỳ thực, đệ cũng coi như cao thủ mà."
Tiêu Kình Phong bất đắc dĩ cười cười, nói: "Chỉ ngươi, còn cao thủ, mơ thật đẹp, tiểu thư Hầu phủ Âu Dương Minh Nguyệt suýt chút nữa bị ba ma tu giết chết, Âu Dương tiểu thư kia chính là tồn tại Luyện Khí tầng bảy đấy! Cũng suýt nữa bỏ mạng, có điều nghe nói ba ma tu kia cũng không chiếm được chỗ tốt, hai tên bị một con yêu xà ăn, một tên chạy thoát."
"Trong rừng có một Mặc Thủy Huyền Xà, nơi nơi giết chóc, hiện tại người trong rừng đều cảm thấy bất an!"
Tiêu Cảnh Đình: "..."
"Âu Dương tiểu thư giờ thế nào rồi?" Tiêu Cảnh Đình thử dò hỏi.
Tiêu Kình Phong liếc Tiêu Cảnh Đình, hỏi lại: "Đệ hỏi chuyện này làm gì?"
Tiêu Cảnh Đình xấu hổ cười cười, đáp: "Đệ chỉ tùy tiện hỏi thôi, tò mò ấy mà."
"Đám tiểu thư đại gia tộc này, vật bảo vệ tính mạng trên người nhiều vô số, tuy rằng trước đó suýt xảy ra chuyện, hiện tại hẳn là nhảy nhót tung tăng rồi." Tiêu Kình Phong nói, "Đúng rồi, nghe nói có người đoạt thức ăn trước miệng cọp, đoạt đi Huyễn Tuyết Liên của Âu Dương tiểu thư, lá gan kẻ này thật lớn."
Tiêu Cảnh Đình: "..." Kẻ gan lớn đó đang đứng trước mặt huynh nè, nhị ca, huynh thật có mắt không tròng mà.
"Tên kia, e rằng sẽ gặp nguy hiểm." Tiêu Kình Phong nói.
Tiêu Cảnh Đình không hiểu hỏi: "Nguy hiểm ư?"
Tiêu Kình Phong gật đầu nói: "Đúng vậy! Lúc ra ngoài, Hầu phủ tất nhiên sẽ kiểm tra nhẫn không gian của mọi người, đến lúc đó, kẻ mang theo Huyễn Tuyết Liên trên người kia khẳng định sẽ bị Âu Dương đại tiểu thư ghi hận."
Tiêu Cảnh Đình: "..." Hắn có ngọc bội không gian, hẳn là có thể qua được kiểm tra, khối ngọc bội kia của hắn chỉ là linh ngọc bình thường trong mắt người khác mà thôi.
"Nhị ca, huynh gặp đại ca chưa?" Tiêu Cảnh Đình hỏi.
Tiêu Kình Phong lắc đầu nói: "Không có, nghe nói huynh ấy và vài người trong học viện tổ chức một đoàn thể, làm nhiệm vụ, hẳn là sẽ không có chuyện gì."
"Vậy cũng tốt." Tiêu Cảnh Đình nói. Tiêu Thanh Nham mà chết, phụ mẫu nguyên chủ lại làm ầm ĩ.
"Đệ lấy được bao nhiêu thẻ thân phận rồi?" Tiêu Kình Phong hỏi.
Tiêu Cảnh Đình lấy ra lẻ tẻ vài thẻ thân phận quơ quơ, Tiêu Kình Phong nhíu mày, chia mười mấy cái cho Tiêu Cảnh Đình: "Đám này cho đệ đấy."
Tiêu Cảnh Đình không khách khí nhận lấy, tốt xấu gì hắn cũng là cao thủ Luyện Khí tầng sáu, lúc kết toán, điểm số quá thấp cũng thật khó coi.
...
Sau khi Tiêu Cảnh Đình và Tiêu Kình Phong hội hợp cũng xem như cường cường liên hợp, hai người liên thủ, giết không ít yêu thú, đạt được không ít thẻ thân phận.
"Tịch Vụ, tài liệu chủ yếu luyện chế Dưỡng Nguyên đan." Trong thức hải Tiêu Cảnh Đình lại vang lên một chuỗi âm thanh liên tiếp.
Tiêu Cảnh Đình liếc trắng mắt, ngọc bội này chỉ biết báo cáo thứ tốt, không biết báo cáo nguy hiểm, trước đó khiến hắn vài lần xém ngủm củ tỏi rồi.
"Tam đệ, chúng ta đi hướng nào đây?" Tiêu Kình Phong hỏi.
"Hướng đông đi." Tiêu Cảnh Đình đáp.
Hai người không có mục tiêu gì, Tiêu Cảnh Đình nói hướng đông, Tiêu Kình Phong cũng không có ý kiến.
Tiêu Cảnh Đình và Tiêu Kình Phong đi đến bờ một hồ nước, nhìn thấy một tu giả Luyện Khí tầng sáu bốn tu giả Luyện Khí tầng năm, mấy tu giả Luyện Khí tầng bồn đang lùi sang một bên, trên mặt đầy vẻ khủng hoảng, Tiêu Cảnh Đình phát hiện ra bóng dáng Tôn Miểu Miểu trong những tu giả Luyện Khí tầng bốn kia.
"Tôn Miểu Miểu vẫn còn sống ư." Tiêu Cảnh Đình có chút kinh ngạc nói.
Tiêu Kình Phong gật đầu, nói: "Đúng vậy." Trong bí cảnh chém giết không ngừng, người chết đếm không hết, kẻ Luyện Khí tầng bốn sống đến bây giờ thật sự không nhiều lắm.
Tiêu Cảnh Đình nhìn thấy Tịch Vụ nở rộ bên hồ, hoa của Tịch Vụ có màu hồng nhạt, bên trên bao phủ một tầng sương mù, trông rất đẹp mặt.
Bên cạnh hoa Tịch Vụ có mấy con chim cưu màu xám đang xoay quanh.
"Hoa Tịch Vụ, có thể luyện chế thành Dưỡng Nguyên đan, Luyện Khí tầng bảy đến Luyện Khí tầng chín đều có thể sử dụng, mà có thể sử dụng nhiều lần, giúp tăng tu vi." Trong danh sách linh thảo trân quý mà Hầu phủ phát xuống lần này cũng có hoa Tịch Vụ, nếu một tu giả liên tục dùng Dưỡng Nguyên đan, vậy tu vi tất nhiên tiến bộ cực nhanh, một gốc Tịch Vụ trưởng thành có thể đổi một viên Dưỡng Nguyên đan.
"Mấy vị sư đệ sư muội, lát nữa các ngươi dẫn dắt mấy con chim cưu kia đi, chờ hái được Tịch Vụ, tự nhiên có một phần của các ngươi." Một thiếu niên gương mặt thanh tú, ý cười đầy mặt nói.
"Sư huynh, bọn đệ không cần Tịch Vụ, huynh để bọn đệ đi đi."
"Mấy vị sư đệ sư muội, cầu phú quý trong nguy hiểm, sao ngay cả chút dũng khí ấy các ngươi cũng không có." Thiếu niên thanh tú nhíu mày, không vui nói.
Tôn Miểu Miểu cầm tay thiếu niên, nói: "Sư huynh, huynh lợi hại như vậy, cần gì nhất định phải bảo bọn muội dẫn dắt đám cưu xám kia đi, chính diện chống lại, huynh cũng có thể thắng ngay trận đầu."
Tiêu Cảnh Đình xoa mũi, Tôn Miểu Miểu nắm tay người ta, bộ ngực suýt dán lên luôn rồi. Tiêu Cảnh Đình thầm nghĩ: Khó trách Tôn Miểu Miểu có thể sống đến bây giờ, biết co biết duỗi như vậy, hiển nhiên có thể sống được.
Thiếu niên hất tay Tôn Miểu Miểu ra, nói: "Sư muội, không cần nhiều lời, chim cưu lợi hại như thế, sư huynh cũng không dám khinh thường, đành phải uất ức sư muội."
Hai tròng mắt Tôn Miểu Miểu tràn đầy sợ hãi, gương mặt lã chã chực khóc, nhưng mà, thiếu niên thanh tú nhìn Tôn Miểu Miểu, dường như có chút không nỡ, nhưng thở dài, không để ý đến Tôn Miểu Miểu.
Tiêu Cảnh Đình nhìn sang Tiêu Kình Phong: "Nhị ca, bọn họ có ý gì vậy?"
"Thị lực của loài cưu xám này rất kém cỏi, nhưng mà, khứu giác vô cùng bén nhạy, nếu ta đoán không sai, đám người kia muốn dùng mạng người dẫn đám cưu xám kia rời đi."
"Làm sao dẫn ạ?" Tiêu Cảnh Đình hỏi.
"Chim cưu khát máu, chỉ cần cắt ra vài miệng vết thương là được." Tiêu Kình Phong nói.
Tiêu Cảnh Đình sửng sốt, thế giới đáng sợ này! Mạng người như cỏ rác.
Nam tử Luyện Khí tầng sáu kia đứng lên, ánh mắt nhắm vào đám người Tôn Miểu Miểu.
"Nhị ca, chúng ta nên ra tay không?" Tiêu Cảnh Đình hỏi. Tiêu Cảnh Đình không có hảo cảm gì với Tôn Miểu Miểu, nhưng mà, nếu trơ mắt nhìn người ta chết trước mặt mình, còn là bị chim cắn chết, Tiêu Cảnh Đình vẫn có chút không đành lòng.
Tiêu Kình Phong gật đầu, nói: "Đi thôi."
"Ai ở đó?" Cảm nhận được hai luồng khí tức không thua mình, Quách Hạo đột nhiên xoay người, như lâm đại địch nhìn về phía Tiêu Cảnh Đình.
Vài tu giả Luyện Khí tầng năm nhanh chóng tụ lại bên cạnh Quách Hạo.
Tôn Miểu Miểu nhìn thấy Tiêu Kình Phong và Tiêu Cảnh Đình thì không khỏi vui mừng quá đỗi, sau khi vui mừng, lại nghĩ đến vừa rồi mình nịnh nọt người ta, bị người cự tuyệt, Tôn Miểu Miểu lại cảm thấy thật sự thẹn đến hoảng.
Mặc dù trong lòng xấu hổ không thôi, nhưng vui mừng khi sống sót vẫn vượt lên xấu hổ.
"Kình Phong, Cảnh Đình, nhìn thấy các huynh thật sự quá tốt rồi." Tôn Miểu Miểu bước nhanh đến phía sau Tiêu Kình Phong và Tiêu Cảnh Đình.
Vài tu giả Luyện Khí tầng bốn nhìn thấy Tôn Miểu Miểu quen biết hai người, hơn nữa tu vi hai người không tầm thường nên cũng chạy tới sau lưng hai người.
Quách Hạo đánh giá Tiêu Cảnh Đình và Tiêu Kình Phong, nở nụ cười nói: "Thì ra là Tiêu Cảnh Đình và Tiêu Kình Phong thiếu gia! Ngưỡng mộ đã lâu."
Tiêu Cảnh Đình nhướng mày: "Như nhau như nhau."
"Vừa rồi ta còn đang phát sầu, phải làm sao mới lấy được Tịch Vụ, có hai vị ở đây, có lẽ chúng ta có thể liên thủ." Quách Hạo cười nói.
Tiêu Cảnh Đình âm thầm bội phục khả năng đổi sắc mặt của Quách Hạo.
"Liên thủ, liên thủ thế nào?" Tiêu Kình Phong hỏi.
"Tổng cộng sáu con cưu xám, mỗi bên một nửa, các ngươi ba con, bọn ta ba con, lát nữa Tịch Vụ cũng chia đôi, thế nào?" Quách Hạo hỏi.
Tiêu Cảnh Đình nhìn Tiêu Kình Phong, Tiêu Kình Phong gật đầu với hắn.
Trong rừng rậm, cá lớn nuốt cá bé là chuyện thường tình, tuy rằng Quách Hạo có chút độc ác, nhưng mà, chỉ bằng vào hắn và Tiêu Kình Phong, quả thực không đối phó được nhiều cưu xám như vậy.
"Hắn ta vừa muốn dùng bọn ta hấp dẫn cưu xám đấy." Tôn Miểu Miểu nhíu mày nói.
Quách Hạo cười nói: "Tôn tiểu thư nghĩ nhiều rồi, chẳng qua ta chỉ đùa với cô chút thôi, không thật sự muốn để tiểu thư đi hấp dẫn yêu thú đâu, nhân vật tựa tiên nữ như Tôn tiểu thư, ta làm sao nỡ chứ, hơn nữa, các ngươi làm sao chạy thoát khỏi cưu xám, cưu xám đi rồi quay lại, chẳng phải ta thất bại trong gang tấc rồi ư."
Quách Hạo híp mắt, vốn hắn quả thật có chủ ý để đám Tôn Miểu Miểu đi dẫn yêu thú, nhưng mà, tính nguy hiểm quá lớn, nếu có Tiêu Cảnh Đình và Tiêu Kình Phong tương trợ, tuy rằng linh thảo bị chia bớt đi một ít, có điều tính an toàn sẽ tăng mạnh.
"Được rồi, đừng nói nhảm nữa, chuẩn bị một chút, ra tay đi." Tiêu Kình Phong nói.
Quách Hạo gật đầu nói: "Tiêu nhị thiếu thật là nóng tính, vậy nghe theo ngươi."
===
Snail: Chào mọi người, lâu rồi không ngoi lên, xém quên luôn password rồi haha, may mà thử vài cái vẫn vô lại được. Vừa vào nhìn thông báo mà giật cả mình, nhiều hết hồn đọc không xuể luôn ấy. Ngại ghê, mình lặn cả năm rồi nhỉ. Thực ra là mình đang làm cho một nhóm dịch của Waka, dịch truyện kiếm chút tiền sinh hoạt thôi, mà ai bên Waka thì biết rồi đấy, KPI mỗi tuần cao ngất, thế nên mình không nhín thời gian ra được, còn việc học nữa. Mà giờ mình định nghỉ bên Waka rồi, nên chắc sẽ siêng cập nhập chương ở đây hơn một tẹo (hoặc là không, not sure). Anyways, cảm ơn mọi người đã theo dõi một đứa vô trách nhiệm như mình nhe!
"Được rồi, mau thu Huyễn Tuyết Liên này lại đi, nếu không phải vì đóa hoa sen này, chúng ta cũng không cần phải xé rách mặt với ả đàn bà kia." Gã đàn ông áo đen dẫn đầu có vẻ bất đắc dĩ nói.
"Hừ, thứ để chơi đùa, ỷ vào thân phận Hầu phủ, còn muốn chúng ta nhường cho ả nữa chứ." Gã nam tử mày xếch bất mãn nói.
"Đám người Hầu phủ này, cả ngày treo lễ nghĩa liêm sỉ trên miệng, trên thực chất, bọn chúng là kẻ vô sỉ nhất."
"Làm ra một giải thi đấu, không biết phải chết bao nhiêu người."
"Được rồi, tán gẫu nhiều như vậy làm gì? Hái hóa sen xuống đi, chúng ta có thể thăng cấp luyện khí tầng bảy hay không thì phải trông cậy vào đóa hoa sen này đấy." Gã đàn ông dẫn đầu không kiên nhẫn nói.
"Đại ca, để ta ngắt cho." Gã đàn ông mày xếch nóng lòng muốn thử.
Gã đàn ông áo đen dẫn đầu gật đầu, tên đàn ông mày xếch vội hạ xuống nước, gã vừa muốn tiếp cận Huyễn Tuyết Liên, một luồng uy áp che trời lấp đất bao trùm xuống, "Đại ca, cứu..." Gã còn chưa nói xong đã bị nuốt trọn cả người.
Biến cố thình lình ập tới dọa hai người bên bờ hoảng sợ, Tiêu Cảnh Đình trên cây nhìn tình huống cũng tim đập thình thịch.
"Mặc Thủy Huyền Xà."
Tiêu Cảnh Đình âm thầm may mắn bản thân vì sợ ba huynh đệ kia đột nhiên quay lại, cho nên không xuống tay với Huyễn Tuyết Liên, nếu mình ra tay trước thì e rằng bây giờ đã ở trong bụng rắn rồi.
Trước đó, Âu Dương Minh Nguyệt và ba huynh đệ này đánh đến kịch liệt, con rắn kia cũng không nổi lên, hiện tại lại lập tức nhảy ra.
Tiêu Cảnh Đình hãi hùng khiếp vía, đầu óc vận chuyển cấp tốc, nhìn thực lực của Mặc Thủy Huyền Xà này, hẳn lả chừng Luyện Khí tầng chín, nói không chừng Huyễn Tuyết Liên trong hồ này là Mặc Thủy Huyền Xà chuẩn bị để Trúc Cơ.
Mặc Thủy Huyền Xà tràn đầy tức giận nhìn hai gã đàn ông còn lại, rồi vọt về phía hai người.
Hai gã đàn ông chạy cực nhanh, Mặc Thủy Huyền Xà thẹn quá thành giận đuổi theo.
Tiêu Cảnh Đình nhanh chóng nhảy xuống cành cây, vọt về phía Huyễn Tuyết Liên, cẩn thận là phải có, nhưng mà, muốn đi được xa trên con đường tu chân thì tinh thần mạo hiểm cũng phải có, thời cơ không thể mất, mất rồi sẽ không quay lại, chờ con rắn kia trở về, vậy không còn việc của mình nữa rồi.
"Tên vô liêm sỉ, đứng lại cho ta."
Tiêu Cảnh Đình vừa đắc thủ, một tiếng quát truyền đến.
Tiêu Cảnh Đình sợ hết hồn trong nháy mắt, một kẻ hai kẻ đều là nhân vật không yên ổn, Âu Dương Minh Nguyệt thế mà lại đi rồi quay lại, có lẽ nha đầu kia vẫn luôn quan sát.
Phát hiện sự tồn tại của Âu Dương Minh Nguyệt, Tiêu Cảnh Đình không nói hai lời, xoay người bỏ chạy.
Tuy Âu Dương Minh Nguyệt đã bị thương, nhưng một thân pháp bảo của cô gái này cũng không thể khinh thường, hơn nữa, cô gái này đi mà quay lại, e rằng cũng có vài phần nắm chắc.
Nhìn thấy Tiêu Cảnh Đình chạy trốn, Âu Dương Minh Nguyệt lập tức đuổi theo.
Tiêu Cảnh Đình nhảy tót vào trong rừng, gắng sức chạy đi, liên tục dùng hết ba tấm Tật Hành phù, vất vả lắm mới thoát khỏi Âu Dương Minh Nguyệt.
Tiêu Cảnh Đình ném Huyễn Tuyết Liên vào trong linh tuyền, âm nhắc nhở trong đầu cuối cùng cũng yên lặng.
Tiêu Cảnh Đình nhanh chóng thay quần áo trên người, nghĩ đến Âu Dương Minh Nguyệt, Tiêu Cảnh Đình không khỏi cảm thấy có chút may mắn, vì phòng ngừa ngộ nhỡ, lúc mình ngắt hoa sen đã dùng chút thuật dịch dung.
Trải qua lần này, Tiêu Cảnh Đình bước trên lữ trình tìm kiếm linh thảo, Tiêu Cảnh Đình che giấu tu vi đến Luyện Khí tầng năm, có vài kẻ không tự lượng sức đưa mình tới cửa, Tiêu Cảnh Đình bèn thuận tay đoạt thẻ thân phận của mấy người.
...
Sau khi tiến vào rừng rậm tám ngày, Tiêu Cảnh Đình và Tiêu Kình Phong bất ngờ gặp nhau.
"Tam đệ, cuối cùng cũng tìm được đệ." Nhìn thấy Tiêu Cảnh Đình, Tiêu Kình Phong thở phào nhẹ nhõm.
Tiêu Cảnh Đình nhìn thấy Tiêu Kình Phong cũng có chút vui mừng, "Nhị ca, huynh lo cho đệ à!"
Tiêu Kình Phong gật đầu: "Đúng vậy! Vì đổi đan dược, mọi người đều điên rồi, mấy ngày nay chém giết không ngừng, người chết nhiều vô số, ta rất lo cho đệ."
Tiêu Cảnh Đình vỗ vỗ ngực, nói: "Ca, huynh đừng xem thường đệ như vậy! Kỳ thực, đệ cũng coi như cao thủ mà."
Tiêu Kình Phong bất đắc dĩ cười cười, nói: "Chỉ ngươi, còn cao thủ, mơ thật đẹp, tiểu thư Hầu phủ Âu Dương Minh Nguyệt suýt chút nữa bị ba ma tu giết chết, Âu Dương tiểu thư kia chính là tồn tại Luyện Khí tầng bảy đấy! Cũng suýt nữa bỏ mạng, có điều nghe nói ba ma tu kia cũng không chiếm được chỗ tốt, hai tên bị một con yêu xà ăn, một tên chạy thoát."
"Trong rừng có một Mặc Thủy Huyền Xà, nơi nơi giết chóc, hiện tại người trong rừng đều cảm thấy bất an!"
Tiêu Cảnh Đình: "..."
"Âu Dương tiểu thư giờ thế nào rồi?" Tiêu Cảnh Đình thử dò hỏi.
Tiêu Kình Phong liếc Tiêu Cảnh Đình, hỏi lại: "Đệ hỏi chuyện này làm gì?"
Tiêu Cảnh Đình xấu hổ cười cười, đáp: "Đệ chỉ tùy tiện hỏi thôi, tò mò ấy mà."
"Đám tiểu thư đại gia tộc này, vật bảo vệ tính mạng trên người nhiều vô số, tuy rằng trước đó suýt xảy ra chuyện, hiện tại hẳn là nhảy nhót tung tăng rồi." Tiêu Kình Phong nói, "Đúng rồi, nghe nói có người đoạt thức ăn trước miệng cọp, đoạt đi Huyễn Tuyết Liên của Âu Dương tiểu thư, lá gan kẻ này thật lớn."
Tiêu Cảnh Đình: "..." Kẻ gan lớn đó đang đứng trước mặt huynh nè, nhị ca, huynh thật có mắt không tròng mà.
"Tên kia, e rằng sẽ gặp nguy hiểm." Tiêu Kình Phong nói.
Tiêu Cảnh Đình không hiểu hỏi: "Nguy hiểm ư?"
Tiêu Kình Phong gật đầu nói: "Đúng vậy! Lúc ra ngoài, Hầu phủ tất nhiên sẽ kiểm tra nhẫn không gian của mọi người, đến lúc đó, kẻ mang theo Huyễn Tuyết Liên trên người kia khẳng định sẽ bị Âu Dương đại tiểu thư ghi hận."
Tiêu Cảnh Đình: "..." Hắn có ngọc bội không gian, hẳn là có thể qua được kiểm tra, khối ngọc bội kia của hắn chỉ là linh ngọc bình thường trong mắt người khác mà thôi.
"Nhị ca, huynh gặp đại ca chưa?" Tiêu Cảnh Đình hỏi.
Tiêu Kình Phong lắc đầu nói: "Không có, nghe nói huynh ấy và vài người trong học viện tổ chức một đoàn thể, làm nhiệm vụ, hẳn là sẽ không có chuyện gì."
"Vậy cũng tốt." Tiêu Cảnh Đình nói. Tiêu Thanh Nham mà chết, phụ mẫu nguyên chủ lại làm ầm ĩ.
"Đệ lấy được bao nhiêu thẻ thân phận rồi?" Tiêu Kình Phong hỏi.
Tiêu Cảnh Đình lấy ra lẻ tẻ vài thẻ thân phận quơ quơ, Tiêu Kình Phong nhíu mày, chia mười mấy cái cho Tiêu Cảnh Đình: "Đám này cho đệ đấy."
Tiêu Cảnh Đình không khách khí nhận lấy, tốt xấu gì hắn cũng là cao thủ Luyện Khí tầng sáu, lúc kết toán, điểm số quá thấp cũng thật khó coi.
...
Sau khi Tiêu Cảnh Đình và Tiêu Kình Phong hội hợp cũng xem như cường cường liên hợp, hai người liên thủ, giết không ít yêu thú, đạt được không ít thẻ thân phận.
"Tịch Vụ, tài liệu chủ yếu luyện chế Dưỡng Nguyên đan." Trong thức hải Tiêu Cảnh Đình lại vang lên một chuỗi âm thanh liên tiếp.
Tiêu Cảnh Đình liếc trắng mắt, ngọc bội này chỉ biết báo cáo thứ tốt, không biết báo cáo nguy hiểm, trước đó khiến hắn vài lần xém ngủm củ tỏi rồi.
"Tam đệ, chúng ta đi hướng nào đây?" Tiêu Kình Phong hỏi.
"Hướng đông đi." Tiêu Cảnh Đình đáp.
Hai người không có mục tiêu gì, Tiêu Cảnh Đình nói hướng đông, Tiêu Kình Phong cũng không có ý kiến.
Tiêu Cảnh Đình và Tiêu Kình Phong đi đến bờ một hồ nước, nhìn thấy một tu giả Luyện Khí tầng sáu bốn tu giả Luyện Khí tầng năm, mấy tu giả Luyện Khí tầng bồn đang lùi sang một bên, trên mặt đầy vẻ khủng hoảng, Tiêu Cảnh Đình phát hiện ra bóng dáng Tôn Miểu Miểu trong những tu giả Luyện Khí tầng bốn kia.
"Tôn Miểu Miểu vẫn còn sống ư." Tiêu Cảnh Đình có chút kinh ngạc nói.
Tiêu Kình Phong gật đầu, nói: "Đúng vậy." Trong bí cảnh chém giết không ngừng, người chết đếm không hết, kẻ Luyện Khí tầng bốn sống đến bây giờ thật sự không nhiều lắm.
Tiêu Cảnh Đình nhìn thấy Tịch Vụ nở rộ bên hồ, hoa của Tịch Vụ có màu hồng nhạt, bên trên bao phủ một tầng sương mù, trông rất đẹp mặt.
Bên cạnh hoa Tịch Vụ có mấy con chim cưu màu xám đang xoay quanh.
"Hoa Tịch Vụ, có thể luyện chế thành Dưỡng Nguyên đan, Luyện Khí tầng bảy đến Luyện Khí tầng chín đều có thể sử dụng, mà có thể sử dụng nhiều lần, giúp tăng tu vi." Trong danh sách linh thảo trân quý mà Hầu phủ phát xuống lần này cũng có hoa Tịch Vụ, nếu một tu giả liên tục dùng Dưỡng Nguyên đan, vậy tu vi tất nhiên tiến bộ cực nhanh, một gốc Tịch Vụ trưởng thành có thể đổi một viên Dưỡng Nguyên đan.
"Mấy vị sư đệ sư muội, lát nữa các ngươi dẫn dắt mấy con chim cưu kia đi, chờ hái được Tịch Vụ, tự nhiên có một phần của các ngươi." Một thiếu niên gương mặt thanh tú, ý cười đầy mặt nói.
"Sư huynh, bọn đệ không cần Tịch Vụ, huynh để bọn đệ đi đi."
"Mấy vị sư đệ sư muội, cầu phú quý trong nguy hiểm, sao ngay cả chút dũng khí ấy các ngươi cũng không có." Thiếu niên thanh tú nhíu mày, không vui nói.
Tôn Miểu Miểu cầm tay thiếu niên, nói: "Sư huynh, huynh lợi hại như vậy, cần gì nhất định phải bảo bọn muội dẫn dắt đám cưu xám kia đi, chính diện chống lại, huynh cũng có thể thắng ngay trận đầu."
Tiêu Cảnh Đình xoa mũi, Tôn Miểu Miểu nắm tay người ta, bộ ngực suýt dán lên luôn rồi. Tiêu Cảnh Đình thầm nghĩ: Khó trách Tôn Miểu Miểu có thể sống đến bây giờ, biết co biết duỗi như vậy, hiển nhiên có thể sống được.
Thiếu niên hất tay Tôn Miểu Miểu ra, nói: "Sư muội, không cần nhiều lời, chim cưu lợi hại như thế, sư huynh cũng không dám khinh thường, đành phải uất ức sư muội."
Hai tròng mắt Tôn Miểu Miểu tràn đầy sợ hãi, gương mặt lã chã chực khóc, nhưng mà, thiếu niên thanh tú nhìn Tôn Miểu Miểu, dường như có chút không nỡ, nhưng thở dài, không để ý đến Tôn Miểu Miểu.
Tiêu Cảnh Đình nhìn sang Tiêu Kình Phong: "Nhị ca, bọn họ có ý gì vậy?"
"Thị lực của loài cưu xám này rất kém cỏi, nhưng mà, khứu giác vô cùng bén nhạy, nếu ta đoán không sai, đám người kia muốn dùng mạng người dẫn đám cưu xám kia rời đi."
"Làm sao dẫn ạ?" Tiêu Cảnh Đình hỏi.
"Chim cưu khát máu, chỉ cần cắt ra vài miệng vết thương là được." Tiêu Kình Phong nói.
Tiêu Cảnh Đình sửng sốt, thế giới đáng sợ này! Mạng người như cỏ rác.
Nam tử Luyện Khí tầng sáu kia đứng lên, ánh mắt nhắm vào đám người Tôn Miểu Miểu.
"Nhị ca, chúng ta nên ra tay không?" Tiêu Cảnh Đình hỏi. Tiêu Cảnh Đình không có hảo cảm gì với Tôn Miểu Miểu, nhưng mà, nếu trơ mắt nhìn người ta chết trước mặt mình, còn là bị chim cắn chết, Tiêu Cảnh Đình vẫn có chút không đành lòng.
Tiêu Kình Phong gật đầu, nói: "Đi thôi."
"Ai ở đó?" Cảm nhận được hai luồng khí tức không thua mình, Quách Hạo đột nhiên xoay người, như lâm đại địch nhìn về phía Tiêu Cảnh Đình.
Vài tu giả Luyện Khí tầng năm nhanh chóng tụ lại bên cạnh Quách Hạo.
Tôn Miểu Miểu nhìn thấy Tiêu Kình Phong và Tiêu Cảnh Đình thì không khỏi vui mừng quá đỗi, sau khi vui mừng, lại nghĩ đến vừa rồi mình nịnh nọt người ta, bị người cự tuyệt, Tôn Miểu Miểu lại cảm thấy thật sự thẹn đến hoảng.
Mặc dù trong lòng xấu hổ không thôi, nhưng vui mừng khi sống sót vẫn vượt lên xấu hổ.
"Kình Phong, Cảnh Đình, nhìn thấy các huynh thật sự quá tốt rồi." Tôn Miểu Miểu bước nhanh đến phía sau Tiêu Kình Phong và Tiêu Cảnh Đình.
Vài tu giả Luyện Khí tầng bốn nhìn thấy Tôn Miểu Miểu quen biết hai người, hơn nữa tu vi hai người không tầm thường nên cũng chạy tới sau lưng hai người.
Quách Hạo đánh giá Tiêu Cảnh Đình và Tiêu Kình Phong, nở nụ cười nói: "Thì ra là Tiêu Cảnh Đình và Tiêu Kình Phong thiếu gia! Ngưỡng mộ đã lâu."
Tiêu Cảnh Đình nhướng mày: "Như nhau như nhau."
"Vừa rồi ta còn đang phát sầu, phải làm sao mới lấy được Tịch Vụ, có hai vị ở đây, có lẽ chúng ta có thể liên thủ." Quách Hạo cười nói.
Tiêu Cảnh Đình âm thầm bội phục khả năng đổi sắc mặt của Quách Hạo.
"Liên thủ, liên thủ thế nào?" Tiêu Kình Phong hỏi.
"Tổng cộng sáu con cưu xám, mỗi bên một nửa, các ngươi ba con, bọn ta ba con, lát nữa Tịch Vụ cũng chia đôi, thế nào?" Quách Hạo hỏi.
Tiêu Cảnh Đình nhìn Tiêu Kình Phong, Tiêu Kình Phong gật đầu với hắn.
Trong rừng rậm, cá lớn nuốt cá bé là chuyện thường tình, tuy rằng Quách Hạo có chút độc ác, nhưng mà, chỉ bằng vào hắn và Tiêu Kình Phong, quả thực không đối phó được nhiều cưu xám như vậy.
"Hắn ta vừa muốn dùng bọn ta hấp dẫn cưu xám đấy." Tôn Miểu Miểu nhíu mày nói.
Quách Hạo cười nói: "Tôn tiểu thư nghĩ nhiều rồi, chẳng qua ta chỉ đùa với cô chút thôi, không thật sự muốn để tiểu thư đi hấp dẫn yêu thú đâu, nhân vật tựa tiên nữ như Tôn tiểu thư, ta làm sao nỡ chứ, hơn nữa, các ngươi làm sao chạy thoát khỏi cưu xám, cưu xám đi rồi quay lại, chẳng phải ta thất bại trong gang tấc rồi ư."
Quách Hạo híp mắt, vốn hắn quả thật có chủ ý để đám Tôn Miểu Miểu đi dẫn yêu thú, nhưng mà, tính nguy hiểm quá lớn, nếu có Tiêu Cảnh Đình và Tiêu Kình Phong tương trợ, tuy rằng linh thảo bị chia bớt đi một ít, có điều tính an toàn sẽ tăng mạnh.
"Được rồi, đừng nói nhảm nữa, chuẩn bị một chút, ra tay đi." Tiêu Kình Phong nói.
Quách Hạo gật đầu nói: "Tiêu nhị thiếu thật là nóng tính, vậy nghe theo ngươi."
===
Snail: Chào mọi người, lâu rồi không ngoi lên, xém quên luôn password rồi haha, may mà thử vài cái vẫn vô lại được. Vừa vào nhìn thông báo mà giật cả mình, nhiều hết hồn đọc không xuể luôn ấy. Ngại ghê, mình lặn cả năm rồi nhỉ. Thực ra là mình đang làm cho một nhóm dịch của Waka, dịch truyện kiếm chút tiền sinh hoạt thôi, mà ai bên Waka thì biết rồi đấy, KPI mỗi tuần cao ngất, thế nên mình không nhín thời gian ra được, còn việc học nữa. Mà giờ mình định nghỉ bên Waka rồi, nên chắc sẽ siêng cập nhập chương ở đây hơn một tẹo (hoặc là không, not sure). Anyways, cảm ơn mọi người đã theo dõi một đứa vô trách nhiệm như mình nhe!
Danh sách chương