Chương 9: Gặp phải tình nhân cũ

Edit + Beta: Snail

Hứa Mộc An đi phía trước, Tiêu Cảnh Đình theo sau.

Dọc theo đường đi không ít người nhìn thấy Hứa Mộc An đi cùng Tiêu Cảnh Đình thì đều mang sắc mặt quái dị.

"Cảnh Đình ca ca, huynh đang định đi đâu vậy?" Một âm thanh mềm mềm mại mại truyền tới.

Tiêu Cảnh Đình theo tiếng gọi nhìn lại, phát hiện nói chuyện là một người đàn ông, tuy rằng Tiêu Cảnh Đình đã sớm biết rất nhiều song nhi ở thế giới này đều được nuôi lớn như bé gái, nhưng nghe thấy một người đàn ông nói chuyện với giọng điệu như vậy thì vẫn có chút tê cả da đầu.

Nhìn bộ dạng người tới, ký ức trong đầu Tiêu Cảnh Đình bỗng chốc thức tỉnh, khi "Tiêu Cảnh Đình" ở Tiêu gia thì trừ Hứa Mộc An ra hắn còn có mấy người thị thiếp, lúc bị đày đi, những thị thiếp kia không thích theo tới chịu khổ nên rối rít vứt Tiêu Cảnh Đình đi để tìm đường ra khác.

"Tiêu Cảnh Đình" là một tên không chịu cô đơn, sau khi tới thôn Thổ Khâu liền định câu kết làm bậy với vài tiểu ca tư sắc không tệ trong thôn, phần lớn các tiểu ca đều không để ý đến Tiêu Cảnh Đình, nhưng luôn có ngoại lệ, Khưu Bạch này chính là một trong những ngoại lệ đó.

"Tiêu Cảnh Đình" thích nghe người ta nịnh nọt, Khưu Bạch am hiểu làm vui lòng người, dỗ "Tiêu Cảnh Đình" tốn không ít bạc trên người Khưu Bạch, Khưu Bạch cũng là một người tài ba, dỗ "Tiêu Cảnh Đình" đối với hắn nói gì nghe nấy, lại không chiếm được lợi ích gì.

"Ta đi vào rừng." Tiêu Cảnh Đình thản nhiên nói.

"Đi vào rừng, trong rừng nguy hiểm như vậy, Tiêu ca ca, sao huynh lại có thể đến chỗ đó chứ?" Khưu Bạch cực kỳ sợ hãi nói, Khưu Bạch vừa nói vừa dùng ánh mắt trách cứ nhìn Hứa Mộc An.

"Không có tiền, không vào rừng thì phải chết đói, còn không bằng vào đó thử vận may." Tiêu Cảnh Đình thản nhiên nói.

Hứa Mộc An kỳ quái liếc nhìn Tiêu Cảnh Đình, Tiêu Cảnh Đình người này là tên sĩ diện hảo, thích phùng má giả làm người mập, vậy mà lại nói thẳng bản thân không có tiền.

Khưu Bạch miễn cưỡng cười cười, nói: "Tiêu ca ca, huynh ở đây đùa giỡn gì thế, không phải huynh vừa bán ruộng đất sao, kia chính là một số tiền lớn đó."

"Thua hết." Tiêu Cảnh Đình không thể không biết xấu hổ nói mình mua tiêu dao tán hết, đành nói thẳng là mình thua bạc.

Khưu Bạch che miệng, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, "Cảnh Đình ca ca, vận may của huynh không quá tốt rồi! Huynh yên tâm, trời sinh ta tất hữu dụng, nghìn vàn tan hết còn trở lại, chung quy huynh có thể thắng về mà."

"Không nói nữa, ta đi đây." Tiêu Cảnh Đình lạnh nhạt nói.

Tiêu Cảnh Đình thầm nghĩ: kiếp trước hắn chính là thiếu niên mười tốt đó! Cự tuyệt hoàng, cự tuyệt đổ, cự tuyệt độc, cự tuyệt hoàng đổ độc, đời này lại vừa chơi gái vừa đánh bạc lại còn hút ma túy, thật là, sao hắn lại xuyên thành loại cặn bã như thế chứ.

(*) hoàng: hoang dâm, đổ: bài bạc, độc: ma túy, thuốc phiện.

"Đi thôi, chúng ta đi sớm chút, về sớm chút." Tiêu Cảnh Đình thúc giục Hứa Mộc An một tiếng.

Hứa Mộc An gật gật đầu, nói: "Được." Hứa Mộc An vốn tưởng rằng có Khưu Bạch đến, Tiêu Cảnh Đình sẽ tiêu tan ý niệm đi đi vào rừng trong đầu, không ngờ tâm chí đối phương còn rất kiên định.

Khưu Bạch nhìn bóng dáng Tiêu Cảnh Đình và Hứa Mộc An rời đi, trong mắt hiện lên vài phần khinh miệt.

"Đệ đệ, thế nào rồi?" Khưu Lễ đi tới hỏi.

Khưu Bạch lắc lắc đầu, có chút tiếc nuối nói: "Đều thua sạch, thật sự là tên phá của, khó trách sẽ bị Tiêu gia đuổi đi, nhiều ruộng đất như vậy là lập tức có tới mấy trăm lượng đó, kết quả..." Vốn hắn còn muốn chiếm chút lợi lộc, không ngờ tốc độ phá sản của tên kia lại nhanh như vậy.

"Tên ngu ngốc này thật biết hoang phí, đệ đệ ngươi cũng thật là, trước đó kêu ngươi đi tìm hắn, ngươi một mực khước từ, kết quả hiện tại người ta tiêu hết tiền rồi, chúng ta không moi được cái gì hết." Khưu Lễ bất mãn nói.

Khưu Bạch cúi đầu, trước đó hắn và Tiêu Cảnh Đình cãi nhau vì chút mâu thuẫn nên muốn lạnh nhạt Tiêu Cảnh Đình vài ngày, kết quả, mới mấy ngày Tiêu Cảnh Đình đã tiêu sạch tiền.

"Ca ca huynh nói, có phải hắn gạt người hay không, nhiều bạc như vậy, không lý nào lập tức xài hết." Khưu Bạch nói, thầm nghĩ Tiêu Cảnh Đình có thể còn giận hắn, cho nên mới cố ý nói như vậy.

"Hẳn là sự thật, vài bằng hữu nói cho ta biết Tiêu Cảnh Đình ở trong thành lưu luyến trăng hoa và sòng bạc, còn nghiện tiêu dao tán, mấy thứ này loại nào cũng là thứ đốt tiền, tên phá của này hẳn là đốt sạch bạc rồi mới đi vào rừng." Khưu Lễ nói.

Đáy mắt Khưu Bạch hiện lên vài phần khinh thường, lúc Tiêu Cảnh Đình vừa đến thôn Thổ Khâu thì thanh danh vẫn vô cùng tốt, bộ dáng Tiêu Cảnh Đình đẹp, thực lực cũng không tệ, có hai mươi mẫu ruộng, nhà ở cũng tạm được, đáng tiếc không qua bao lâu, mọi người liền phát hiện Tiêu Cảnh Đình hết ăn lại nằm, là một tên không thể nhờ vả.

Khưu Bạch vốn còn muốn gả cho Tiêu Cảnh Đình làm bình thê, sau khi nhận rõ bộ mặt thật của Tiêu Cảnh Đình thì lập tức xóa đi ý niệm này trong đầu.

Tiêu Cảnh Đình đi theo sau Hứa Mộc An, không khỏi có chút ủ rũ, quan hệ giữa hắn và Hứa Mộc An thật vất vả mới dịu đi một ít, kết quả tên Khưu Bạch kia vừa làm trò, sắc mặt Hứa Mộc An dường như càng kém hơn.

"Trong rừng rất nguy hiểm, chúng ta chỉ hoạt động ở vòng ngoài thôi." Hứa Mộc An mở miệng nói.

Tiêu Cảnh Đình vội gật đầu, biểu hiện trung thành nói: "Ta biết rồi."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện