Thập Nhất ghé vào trên lưng Dương Thạch Phong, trong lòng có loại cảm giác không nói nên lời. Nàng đã lớn như vậy, chưa bao giờ được cõng trên lưng, bị người ta đuổi chạy đã là không tệ rồi. Hơn nữa, đây cũng lần đầu tiên, nàng không phải cứu trợ người khác, mà là người khác chiếu cố nàng, loại cảm giác này, thật sự rất kỳ quái, nhưng lại không phải không thể tiếp thu.

Dù sao, Thập Nhất biết nàng đây là đang liên lụy Dương Thạch Phong, “Dương Thạch Phong, xin lỗi, lần này ta đã liên lụy ngươi.”

Dương Thạch Phong vội vàng lắc đầu, “Không có không có, không cần phải xin lỗi, ngươi lần đầu tiên đi một quãng đường dài như vậy, khẳng định là đi không được. Trách ta mới đúng, ta không nên cứ như vậy để ngươi đi bộ cùng ta, lần sau chúng ta ngồi xe, không đi bộ nữa.”

Người này còn tự trách mình, có ngu ngốc hay không, Thập Nhất cũng lười nói hắn, “Dù sao cũng cảm ơn ngươi.”

Thể lực Dương Thạch Phong đích xác rất lợi hại. Hắn cõng Thập Nhất một người lớn như vậy, nhưng đi trên đường núi vẫn nhanh hơn so với nhiều người khác. Bước này tiếp bước khác, một hồi lâu mới nghỉ ngơi một chút. Cuối cùng, khi hai người đến thị trấn, còn bỏ lại những người đi đằng sau một khoảng cách lớn.

Lúc này, chợ vừa mới náo nhiệt lên, tiếng người ồn ào, bên tai, các loại âm thanh rao hàng gào thét vang lên không dứt. Trên đường còn có rất nhiều tiểu hài tử đang chơi đùa chạy nhảy, thỉnh thoảng lại có tiếng người lớn quát lên. Thật sự rất đông vui, tấp nập.

Ánh mắt Thập Nhất đang quan sát chợ, chỗ này nhìn một cái, chỗ đó nhìn một cái. Nói thật, náo nhiệt đến như vậy đối với Thập Nhất mà nói thật là lần đầu tiên trong đời được thấy. Ở mạt thế cũng không có chợ, chỉ có khu giao dịch, nơi những người khác nhau bán đồ vật của riêng mình. Cùng người khác đổi lấy đồ vật mà mình cần. Mọi người lấy những gì mình muốn, an an tĩnh tĩnh mà tiến hành, không quấy rầy lẫn nhau, cho nên căn bản cũng không có gì náo nhiệt, cũng không thể gọi là chợ được.

Chỗ này mới xứng danh là chợ.

Dương Thạch Phong thấy Thập Nhất rất hứng thú, liền nói với nàng: “Thập Nhất, hiện tại chúng ta đi tửu lầu trước để bán con mồi, sau đó ta sẽ đưa ngươi đi dạo chợ, được không?”

Thập Nhất gật đầu, đi theo sau Dương Thạch Phong đến trước một tửu lầu hai tầng rất náo nhiệt, cùng nhau tiến vào.

Sau khi tiến vào, Dương Thạch Phong trực tiếp cùng chưởng quầy chào hỏi, chưởng quầy cũng biết hắn, hỏi: “Thạch phong huynh đệ lại đánh được con mồi sao? Lần này là cái gì?”

Dương Thạch Phong cười đem đồ trong tay đưa cho chưởng quầy xem, chưởng quầy vừa thấy rất là cao hứng, “được được được, đúng lúc ta đang cần thỏ hoang, con hoẵng cũng không tồi, ta sẽ để sau bếp chế biến.” Nói xong, ông bảo tiểu nhị cầm đi ra phía sau tửu lâu để giao cho đầu bếp.

“Thạch phong huynh đệ, mấy thứ này của ngươi ta tổng cộng trả 300 văn, ngươi thấy có được không?”

Dương Thạch Phong săn được thú luôn luôn bán cho tửu lâu này, bởi vì chưởng quầy luôn ra giá rất hợp lý. Nghe ông nói vậy, hắn cũng không có cò kè mặc cả, trực tiếp nhận tiền rồi cáo từ rời đi.

Có tiền trong tay, Dương Thạch Phong đi thẳng tới quán thịt, mua nửa cân thịt ba chỉ, sau đó lại mang theo Thập Nhất đi cửa hàng bán gạo và mì, đong ba cân bột trắng và mười cân gạo.



Sau khi mua đủ nguyên liệu để làm sủi cảo, Dương Thạch Phong bắt đầu đưa Thập Nhất đi dạo chợ.

“Đường hồ lô đây...... kẹo bông gòn đây......” Ven đường, các quầy bán hàng rong ra sức rao, hương thơm hỗn hợp mê người, trực tiếp liền hấp dẫn tầm mắt của Thập Nhất.

Đường hồ lô là gì? Kẹo bông gòn là gì? Thập Nhất chưa từng gặp qua, nhưng mùi hương này thật sự mê người, vừa ngửi đã thấy ngon, làm người ta muốn nếm thử xem.

Dương Thạch Phong xem Thập Nhất nhìn chằm chằm vào những người bán đồ ăn, ảm thấy rất buồn cười. Hắn tiến lên mua một cây đường hồ lô cùng một khối kẹo bông gòn từ lão bản kia, xoay người đưa cho Thập Nhất, “Đây, ngươi ăn đi.”

Khóe miệng Thập Nhất nhấc lên, không khách khí mà nhận lấy, giơ đường hồ lô lên gặm một cái, vừa vào miệng đã thấy chua chua ngọt ngọt, ăn rất ngon.

Thập Nhất lại lộ ra biểu tình giống như một con mèo vừa trộm được đồ ăn ngon, mà biểu tình này, cũng là điều mà Dương Thạch Phong thích nhất xem.

Dương Thạch Phong cười nhìn Thập Nhất ăn, lên tiếng nhắc nhở, “Hạt bên trong không thể ăn, ngươi phải nhổ ra.”

Thập Nhất nghe vậy, nhổ mấy cái hạt sơn tra trong miệng ra, lộ ra đầu lưỡi đỏ hồng, ngay cả bên miệng cũng không cẩn thận bị nhuộm đỏ một chút.

Dương Thạch Phong không nhịn được vươn tay, dùng ngón cái lau vệt đỏ bên miệng của Thập. Chờ đến khi lau xong rồi, hắn mới nhận ra cử chỉ vừa rồi của mình thất lễ cỡ nào, mặt lập tức liền đỏ lên.

Thập Nhất chỉ lo ăn, không chú ý hành động của Dương Thạch Phong, thấy mặt hắn đỏ, khó hiểu hỏi: “ngươi làm sao vậy?”

Dương Thạch Phong né tránh không dám nhìn nàng, ấp úng nói: “Không...... Không có gì.”

Thập Nhất nhún nhún vai, cũng không thèm để ý, đem đường hồ lô trong tay mình đưa tới bên miệng hắn, “Cho ngươi ăn một viên.” Thập Nhất biết đây là Dương Thạch Phong bỏ tiền ra mua, nhưng hắn lại chỉ mua đúng một cái cho nàng, còn chính hắn thì lại không có. Vừa nhìn đã biết là hắn không nỡ bỏ tiền mua cho chính hắn. Qua một khoảng thời gian ở chung, nàng đã phát hiện, người này sống rất tiết kiệm, chưa bao giờ nỡ bỏ tiền mua đồ tốt cho chính mình, thế nhưng lại rất ngốc, đồ ăn cho nàng thì hắn lại sẵn sàng bỏ tiền ra mua, cũng không phải là cố ý giả vờ.

Cho nên, Thập Nhất cảm thấy người này rất ngốc.

Xem ra, nếu nàng muốn hưởng thụ mỹ thực nơi này, nhất định phải có tiền, như vậy sẽ không cần người này phải tiêu số tiền mà hắn thật vất vả mới kiếm được.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện