Thập Nhất liếc mắt nhìn người này một cái, tùy ý gật gật đầu, lôi kéo tay áo Dương Thạch Phong tiếp tục đi, không nghĩ ở chỗ này cùng người khác khách sáo tới khách sáo lui.

Thấy Thập Nhất xoay người liền đi, Liên Nhạc quýnh lên, bước nhanh hai bước lại tới chỗ Thập Nhất,

“Cô nương xin hãy từ từ, sự tình lần này là do ta sai mới dẫn đến đứa bé kia thiếu chút nữa bị chết đi. Nếu không nhờ cô nương cứu hài tử kia một mạng, lương tâm ta cả đời này đều khó yên. Cô nương, nàng đã giúp ta một cái đại ân, tại hạ thật sự vô cùng cảm kích. Không biết cô nương có thể lưu lại địa chỉ, sau này ta sẽ tự mình đem lễ tới cửa để cảm tạ.”

Đem lễ? Cảm tạ? Thập Nhất vui vẻ, động tác cũng dừng lại.

Ban đầu nàng còn nghĩ làm một hồi chuyện tốt để thể nghiệm cảm giác trở thành người tốt là như thế nào.

Hiện tại xem ra, đến ông trời cũng không muốn để nàng vô tư phụng hiến như vậy. Đã có người một, hai phải cảm tạ nàng, xua tay từ chối cũng chưa bao giờ là phong cách của Thập Nhất nàng.

Lần này xem ra, nàng không có cơ hội để trở thành một người tốt bất kể hồi báo rồi.

Thập Nhất nở một nụ cười với người trước mặt, tức khắc giống như gió mát trăng sáng đánh động tâm can, khiến Liên Nhạc nhìn đến ngây ngẩn cả người, thật lâu không thể hồi phục lại tinh thần.

“Nếu muốn cảm tạ, vậy ngươi cũng không cần phải nhọc lòng tới cửa, hiện tại cứ đưa cho ta đi.” Thập Nhất giơ tay về phía Liên Nhạc.

“A?”

Đối với Thập Nhất vừa há mồm đã phải đòi tiền, Liên Nhạc nhất thời không hồi phục lại tinh thần.

“A cái gì a? Ngươi không phải nói muốn cảm tạ ta hay sao?”

“A a, đúng vậy, là ta muốn cảm tạ đại ân của nàng.” Liên Nhạc này cuối cùng cũng đã hiểu được suy nghĩ của Thập Nhất, vội vàng hỏi: “Không biết cô nương muốn cảm tạ như thế nào?”



Thập Nhất chớp chớp mắt, “Đương nhiên là bạc, trực tiếp đưa bạc cho ta là được.” tiền là thứ chân thật nhất, có tiền cái gì cũng có thể mua, muốn ăn cái gì thì ăn, cũng không cần phải tiêu tiền do Dương Thạch Phong cực cực khổ khổ săn thú kiếm được.

“À à, được được.” Liên Nhạc không nghĩ tới cô nương xinh đẹp như vậy vừa mở miệng đã đòi tiền, sau khi kinh ngạc một hồi liền lập tức từ túi tiền tùy thân móc ra mấy lượng bạc, nâng lên hai tay đưa cho Thập Nhất, “Cô nương, tại hạ mời từ bên ngoài trở về, trên người không mang theo nhiều tiền lắm. Đây là toàn bộ tiền trên người của tại hạ, hy vọng cô nương không ghét bỏ. Cô nương nếu là chê ít xin hãy nói cho ta địa chỉ, tại hại sau đó sẽ mang bạc qua cảm tạ.”

Thập Nhất không khách khí duỗi tay lấy bạc trên tay Liên Nhạc, nhìn qua, tổng cộng là ba mươi lượng. Thế này cũng đủ rồi, về phần đòi thêm, nàng cũng không có hứng thú, cho nên sau khi lấy tiền xong, nàng liền xua xua tay, “Không cần, coi như ngươi đã tạ lễ xong rồi. Về sau không ai thiếu nợ ai.”

“Ai, cô nương, còn——” Liên Nhạc còn muốn nói nữa, nhưng lần này Thập Nhất lại không để ý tới, trực tiếp cầm tay Dương Thạch Phong biểu tình đang vô cùng phức tạp rời đi, mặc kệ các chuyện khác.

Ở phía sau, Liên Nhạc nhìn theo bóng dáng Thập Nhất đang đi xa dần, thật lâu cũng chưa hồi phục lại tinh thần, thẳng đến khi hoàn toàn không nhìn thấy mới buồn bã, mất mát mà thu hồi tầm mắt.

Thật đáng tiếc, hắn cũng chưa kịp hỏi tên vị cô nương kia, cũng không biết nàng đang ở đâu, không biết lần sau có cơ hội gặp lại hay không? Khi Liên Nhạc vẫn còn đang cảm thấy buồn bã, mất mát, gã sai vặt phía sau hắn đi lên, nói: “Thiếu gia, chúng ta hãy mau trở về, bằng không sẽ không kịp dự tiệc mừng thọ của lão thái thái.”

Liên Nhạc sau đó mới nhớ tới tiệc mừng thọ của tổ mẫu mình, rốt cuộc cố nhịn không nghĩ đến Thập Nhất nữa, vội vàng hoàn hồn lên xe ngựa đi về nhà, chỉ để gã sai vặt ở lại để giải quyết hậu quả.

Bên này, Thập Nhất chơi bạc trong tay đã lâu, chờ đến khi chơi đủ rồi, nàng liền trực tiếp vứt cho Dương Thạch Phong.

Dương Thạch Phong luống cuống tay chân đón được, mắt lộ ra một tia khó hiểu, “Thập Nhất, ngươi cho ta bạc làm gì?”

Thập Nhất nhàn nhạt nói: “Ngươi cầm đi, về sau mua đồ ăn thức uống thì hãy dùng số bạc này, không cần phải đi lên núi săn thú nữa.”

“A?” Dương Thạch Phong cả kinh, vội vàng xua tay, “Không được, không được, đây là chính tiền do ngươi kiếm được, đương nhiên phải do chính ngươi giữ, trong nhà cần dùng đến tiền thì ta sẽ tự đi kiếm.”

Thập Nhất lại đối với tên ngốc này trợn trắng mắt, cho hắn tiền hắn lại cũng không cần, người này thật là......

Thập Nhất không kiên nhẫn mà xua xua tay, “Ngươi đừng có mà nói nhiều, đưa cho ngươi thì ngươi hãy cầm đi.”



Thập Nhất hiện tại đã phát hiện, đối với người này thay vì cùng hắn nói qua nói lại, đây không cần, kia cũng không cần, thật sự rất mất thời gian. Thế nào cũng phải mắng hắn thì hắn mới biết nghe lời.

Cái tên Dương Thạch Phong phải mắng mới biết nghe lời thật đúng là không dám nói gì nữa, đành nhận lấy bạc, ở trong lòng yên lặng suy nghĩ tiền này chỉ tiêu cho Thập Nhất, chính hắn không thể tiêu dù chỉ một phân tiền.

Con đường trở về vẫn gian khổ như vậy, nhưng lần này Thập Nhất dù thế nào cũng nhất quyết không đồng ý cho Dương Thạch Phong cõng. Nếu cứ tiếp tục phụ thuộc vào hắn như vậy thì sẽ sớm biến nàng thành phế vật mất.

Cho nên, nàng cắn răng tự mình đi bộ cả hành trình, khi về đến nhà liền đau đớn đến muốn chết.

Dương Thạch Phong đau lòng đến không chịu nổi, nếu không phải Thập Nhất kiên trì không muốn hắn cõng, thì dù nói gì hắn cũng sẽ không để nàng phải tự đi bộ đến hai canh giờ liền. Vừa về đến nhà, Dương Thạch Phong lập tức đi phòng bếp đun nước, bê một chậu nước ấm vào trong phòng cho Thập Nhất.

“Thập Nhất, ta mang nước ấm cho ngươi, ngươi ngâm chân đi, nếu không ngày mai chân sẽ càng đau.”

Nói xong, hắn đặt chậu nước ấm tới bên chân Thập Nhất, kết quả vừa liếc mắt một cái đã thấy chân Thập Nhất sau khi cởi giày ra bên trên toàn là bọt nước, có chỗ còn bị trầy da, chảy máu.

Tim Dương Thạch Phong thắt lại, hắn cầm chân Thập Nhất lên nâng đến trên đùi mình, “Thập Nhất, chân của ngươi sao lại sưng nghiêm trọng như vậy? Tại sao ngươi không nói cho ta biết?”

Đã sưng nghiêm trọng như vậy mà nàng còn muốn kiên trì tự mình đi bộ trở về, hắn cũng không biết nên nói nàng như thế nào.

Thập Nhất kỳ thật cảm thấy không sao cả, vết thương nhỏ này đối với nàng cũng không phải là cái gì to tát.

Trước kia nàng đã phải chịu nhiều vết thương so với cái này còn nghiêm trọng hơn, cho nên nàng rụt chân về, “Không có việc gì, ta chỉ cần nghỉ ngơi hai ngày thì sẽ khỏi.”

“Ngươi đừng nhúc nhích, để ta nhìn xem.” Dương Thạch Phong không cho Thập Nhất rút chân về.

Hắn biết, nếu hắn không giúp nàng xử lý một chút, căn cứ theo thái độ không sao cả của Thập Nhất, nàng khẳng định sẽ mặc kệ nó, tuyệt đối sẽ không quản vết thương trên chân.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện