Ngày hôm sau, Dương Thạch Phong quyết định làm món gà nướng khoai tây cho Thập Nhất nên đưa nàng đi đào khoai tây trên cánh đồng.

Thập Nhất chưa thấy khoai tây bao giờ, ngồi xuống bên cạnh tò mò nhìn, Dương Thạch Phong liền chủ động giới thiệu khoai tây cho nàng, nghe nói khoai tây nướng gà ăn đặc biệt ngon, Thập Nhất liền cũng vươn tay, cùng đào khoai tây với Dương Thạch Phong, mười phần nhiệt tình.

Dương Thạch Phong bật cười, xem ra động lực kích phát Thập Nhất làm việc chính là đồ ăn.

Thập Nhất nhìn Dương Thạch Phong cầm dao phay gọt vỏ khoai tây, liền chủ động nhận dao trong tay Dương Thạch Phong, “Cái này giao cho ta làm, ngươi đi xử lý gà đi.”

Dương Thạch Phong vốn đang sợ Thập Nhất bị thương tới tay, kết quả thấy con dao trong tay Thập Nhất linh hoạt giống như được ban cho sinh mệnh, vỏ khoai tây bào vài cái đã xong, so với hắn làm còn nhanh hơn nhiều, không khỏi sờ sờ mũi, lại không lo lắng nữa, chạy đi xử lý gà rừng.

Giữa trưa Dương Thạch Phong ngoại trừ làm gà nướng khoai tây, còn xào món cà chua trứng mà Thập Nhất rất thích ăn, đồ ăn dồi dào, Thập Nhất mặt mày hớn hở, còn chưa ăn được mấy miếng, hai tiểu quỷ ngày hôm qua lại ngửi thấy mùi thơm chạy tới.

Thập Nhất cảm thấy khoảng cách giữa nhà của Dương Thạch Phong và nhà nhị thúc hắn có cũng như không, bên này vừa làm cái gì, bên kia đã lập tức biết được.

Dương Thạch Phong cũng biết hai đứa trẻ này khẳng định là ngửi được mùi thịt gà nênchạy tới, hắn lắc lắc đầu, cầm chén lấy cơm cho bọn chúng.

Ngày hôm qua Thập Nhất không hù dọa nên hôm nay hai hài tử liền không quá sợ nàng, chúng tự mình bò lên trên bàn, nhận được bát cơm liền không khách khí mà gắp thịt ăn, động tác so với Thập Nhất còn nhanh hơn, chỉ chốc lát sau thịt gà liền vơi đi mất một nửa.

Dương Thạch Phong nhìn thấy thế liền hơi nhăn mày, nhưng cũng không thể không cho hai đứa nhỏ ăn, đành phải gắp thêm mấy miếng thịt gà cho vào trong chén Thập Nhất, lại gắp không ít trứng sốt cà chua cho Thập Nhất, chỉ sợ Thập Nhất ăn không đủ no.

Chính hắn thì chỉ nhặt cà chua và đậu que không ai ăn vào bát mình.

Thập Nhất thấy thế, cái gì cũng không nói, nghiêm túc mà ăn cơm của mình, ngược lại hai đứa nhỏ thấy Dương Thạch Phong gắp nhiều đồ ăn như vậy cho Thập Nhất, bất mãn mà trừng mắt hắn. Muốn nói hắn sao có thể làm như vậy, nhưng nhìn thấy Thập Nhất lại dâng lên nỗi sợ hãi không tên, không dám nói gì, chỉ đành đẩy tốc độ gắp đồ ăn nhanh hơn.

Ban đầu, đồ ăn có thể ăn hai bữa, bởi vì hai đứa nhỏ ăn như gió cuốn mây tan, một bữa đã hết nhẵn, Dương Thạch Phong tổng cộng chỉ ăn đúng một cái móng gà.

Như vậy cũng chưa tính là gì, sau khi cơm nước xong xuôi, hai đứa trẻ lại nhớ tới phân phó của nương nhà mình, bèn hướng về phía Dương Thạch Phong nói: “Đại ca ca, thịt gà này là ngươi lên núi săn thú bắt được đúng không? Vậy ngươi vì cái gì không có đưa một con cho nhà ta? Ta và muội muội muốn ăn thịt, đại ca, nhị tỷ cũng muốn ăn.”

Dương Thạch Phong lần này đi săn thú xác thực không có đưa đồ qua cho nhà nhị thẩm. Hiện tại bị hai đứa trẻ hỏi, cũng không biết nên giải thích như thế nào mới tốt, chẳng lẽ muốn hắn giải thích cho hai đứa nhỏ là ta tức giận nương của ngươi, nên cố ý không cho nhà ngươi?

Dương Thạch Phong mím môi, nói với hai tiểu gia hỏa: “Lần này săn được không nhiều lắm, không đủ ăn, cho nên không đưa cho nhà ngươi.”

Tiểu nam hài lập tức bĩu môi nói: “Làm sao có thể? Ngươi trước đây không phải mỗi lần đều sẽ cho chúng ta sao? Mẹ ta nói ngươi khẳng định bắt được không ít, chỉ là không nỡ cho nhà chúng ta mà thôi.”

Dương Thạch Phong sắc mặt trở nên khó coi.

Thập Nhất ở một bên nghe được, khóe miệng nhếch lên, nhìn về phía Dương Thạch Phong, trào phúng mà cười cười. Xem đi, ngươi đối với người ta tốt, người ta tập mãi thành thói quen, một khi không cho, ngươi sẽ trở thành tội nhân, con người chính là như vậy, luôn luôn không biết đủ.

Tiểu nam hài một chút cũng không sợ sắc mặt khó coi của Dương Thạch Phong, đi đến trước mặt túm chặt ống quần hắn, “Đại ca ca, ngươi cho chúng ta đi, chúng ta muốn ăn thịt, cha cũng muốn ăn thịt.”

Nương hắn nói nhà đại ca ca khẳng định có thịt, nhưng đem giấu đi, chỉ cần bọn họ cầu xin hắn liền sẽ có thịt ăn.

Tiểu nữ hài cũng túm ống quần Dương Thạch Phong, cầu xin bằng một chất giọng non nớt.

Dương Thạch Phong chân mày cau lại, kiên nhẫn giải thích cho hai tiểu quỷ:

“Nhà đại ca ca thật sự đã hết thịt, chỉ có một con gà hôm nay đã nấu, lần sau đại ca ca bắt được sẽ đưa cho nhà các đệ được không? Các đệ hôm nay nếu còn tiếp tục nháo, lần sau ta sẽ thật sự không đưa thịt cho các đệ nữa.”

Hai tiểu hài tử bị câu nói cuối cùng dọa cho sợ, tuy rằng rất thất vọng vì không đòi được thịt, nhưng cũng không dám xin tiếp, chỉ đành ủy ủy khuất khuất dắt tay nhau đi về nhà.

Dương Thạch Phong bóp bóp trán, bị hai đứa nhỏ nháo đến đau đầu. Nhị thẩm biết hắn thương hài tử, không đành lòng cự tuyệt hài tử mấy thứ này, mỗi lần đều để hai đứa nhỏ tới đòi đồ, hắn biết nhưng lại không có biện pháp.

Dù sao cho hài tử ăn cũng không tính là gì cả. Nhà nhị thúc điều kiện đúng là không tốt. Một năm khó được vài lần nhìn thấy thức ăn mặn, bọn nhỏ còn nhỏ, không ăn thịt thì làm sao lớn được? Hắn có thể cao lớn như vậy là nhờ nhị thúc ít nhiều trộm cho hắn ăn thêm đồ, hiện tại coi như trả lại nhị thúc đi.

Thập Nhất không thể lý giải được tâm địa mềm yếu của Dương Thạch Phong. Đối với hành vi của Dương Thạch Phong , nàng không tỏ ý kiến. Dù sao, hắn cũng không phải người thân của nàng. Hắn muốn đối xử như thế nào với thân nhân của hắn cũng không quan hệ gì tới nàng. Nàng không cần phải đi quản, nàng chỉ cần chữa khỏi chân cho Dương lão gia tử là có thể rời đi.

Buổi chiều, Thập Nhất lại châm cứ chân cho Dương gia gia. Lần này, Dương Thạch Phong có kinh nghiệm, cố ý chuẩn bị khăn lông, vừa thấy Thập Nhất ra mồ hôi liền giúp nàng lau đi, giống như một hộ sĩ trong phòng giải phẫu.

Khi Thập Nhất châm được một nửa, Dương nhị thúc đột nhiên tiến được, “Thạch phong, các ngươi đang làm gì đấy?” Dương nhị thúc kinh ngạc, đầy vẻ khó tin nhìn Thập Nhất. Tuy rằng nhìn động tác của Thập Nhất hình như là đang châm cứu, nhưng hắn có hơi chút không tin Thập Nhất là đại phu.



Dương Thạch Phong nhìn thấy nhị thúc hắn tới, đang chuẩn bị giải thích thì Dương gia gia đang nhắm mắt nằm ở trên giường đã mở mắt ra, trách mắng: “Kêu cái gì mà kêu? Không nhìn thấy đại phu Thập Nhất đang châm cứu cho ta hay sao!”

Dương nhị thúc gãi gãi đầu, “Không phải, cha, cô nương này như thế nào lại là đại phu? Sao ta không biết vậy?”

Dương gia gia nghe hắn nói càng sinh khí, “ngươi đúng là cái đồ bất hiếu, ngươi có bao giờ quản đến chuyện của ta sao? Ngươi thì có thể biết được cái gì?”

Dương nhị thúc nghe vậy, hổ thẹn cực kỳ, cúi đầu nhận sai, “cha, là nhi tử bất hiếu, dù sao, cô nương này.......” hắn vẫn không quá yên tâm, sợ cha hắn bị trị ra vấn đề gì.

Dương Thạch Phong không chấp nhận được việc người khác hoài nghi Thập Nhất, lập tức thay Thập Nhất giải thích, “nhị thúc, y thuật của Thập Nhất đặc biệt rất tốt. Lần trước chúng ta đi trấn trên, có gặp một tiểu hài tử bị xe ngựa đụng phải, chảy rất nhiều máu. Thậm chí Bạch đại phu trấn trên đã nói phải chuẩn bị hậu sự, nhưng cuối cùng chính Thập Nhất đã cứu sống được đứa bé kia.”

Dương nhị thúc giật mình, mở to hai mắt, “Thật sao?” So với Bạch đại phu còn giỏi hơn sao?

Dương gia gia cũng không biết việc này, nghe vậy cũng kinh ngạc một phen.

Không nghĩ tới Thập Nhất lợi hại như vậy, xem ra chân của lão già hắn thật sự có hy vọng rồi.

Vì vậy, Dương gia gia càng không muốn thấy Dương nhị thúc ở nơi này quấy rầy trị liệu, không kiên nhẫn mà xua xua tay với hắn, “Không có việc gì thì nhanh đi về đi, không cần ở chỗ này vướng bận. Ta cũng không trông cậy vào ngươi có thể chăm sóc ta. Ngươi đừng quấy rầy ta là được rồi.”

Dương nhị thúc khuôn mặt khô khốc, xấu hổ cực kỳ. Ông biết đích xác mình không thể làm được cái gì cho cha, đành phải rời đi. Cũng quên luôn mục đích ban đầu ông tới nơi này, “Cha, con đi đây.”

Dương gia gia cũng không buồn phản ứng hắn.

Khi thấy Dương nhị thúc hai tay trống trơn mà về đến nhà, Tống Quyên Hoa méo xệch mặt, “Đồ vật đâu?”

Dương nhị thúc thở dài, nói: “Cô gái mà Thạch phong mang về là một đại phu, đang trị chân cho cha chúng ta. Y thuật của cô nương hình như đặc biệt giỏi.”

Sau đó Dương nhị thúc lại đem chuyện Thập Nhất ở trấn trên cứu sống hài tử kể cho Tống Quyên Hoa nghe.

“Y thuật của nàng tốt như vậy thật sao? Ngươi có bị lừa không?” Tống Quyên Hoa không thể tin được.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện