Dương Thạch Phong trên trán khẽ đổ mồ hôi, dùng cung tên trong tay dọn đường trước mặt, quơ quơ hết cây cỏ có thể ngáng chân Thập Nhất, để nàng ở phía sau thuận lợi đi qua.

"Ngươi đừng vội, nhà ta có chút xa, nên phải đi bộ hơi lâu, nếu ngươi mệt chúng ta có thể nghỉ ngơi một chút." Dương Thạch Phong sợ Thập Nhất thanh tú, yếu ớt sẽ không quen đi đường núi. Hắn sợ nàng bị té ngã, hoặc là mất kiên nhẫn. Bình thường chính hắn đi từ đây về nhà chỉ cần mất nửa canh giờ, thế nhưng giờ phút này mang theo một nữ tử mảnh mai, đi liền chậm lại mất hơn một canh giờ. Người bình thường đi lại còn khó khăn, huống chi một cô gái yếu ớt như nàng.

Thật ra Dương Thạch Phong làm sao biết được con đường như vậy đối với Thập Nhất cũng không có vấn đề gì. Nàng thường đi trong rừng sâu núi thẳm, có lúc vừa đi vừa đánh nhau, nơi này thực không là gì so với trước kia, không có bất kỳ nguy hiểm nào, sao nàng có thể cảm thấy mệt mỏi chứ. Thập Nhất ngược lại còn đang cảm thấy đi quá chậm nữa, "Ta không sao, có thể đi được, chúng ta đi nhanh lên."

Dương Thạch Phong lại cho là nàng không muốn liên lụy hắn, nhiều lần đề nghị ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, đều bị Thập Nhất cự tuyệt, Dương Thạch Phong gãi gãi đầu, con mắt vụиɠ ŧяộʍ liếc nhìn Thập Nhất tay chân lèo khèo, thật không thể tin cô nương mảnh mai này lại có thể lực tốt như vậy.

Cảm giác. . . Rất đáng kinh ngạc.

Sau một canh giờ, hai người rốt cục về đến Bạch Vân Thôn.

Bạch Vân Thôn nằm trong một thung lũng, xung quanh là núi, nhìn sơ qua thì nhà cửa đều dày đặc, đương nhiên đây không phải chỉ là một ngôi làng, mà là nhiều ngôi làng nối lại với nhau. Hết thảy có hơn mười cái làng, dân làng đã sống ở đây qua nhiều thế hệ, dân số rất đáng kể.

Thời điểm Dương Thạch Phong mang theo Thập Nhất vào thôn chính là giờ nấu cơm,mọi người đang từ ngoài đồng trở về nhà để chuẩn bị nấu ăn, tự nhiên có rất nhiều người nhìn thấy hai người họ.

Khi nhìn thấy Thập Nhất ở sau lưng Dương Thạch Phong, tất cả mọi người đều trợn cả mắt lên.

Ai da, đây là tiên nữ từ trên trời xuống đúng không? Mặc dù Thập Nhất mặc một thân y phục màu đen, nhưng điều đó vẫn không ảnh hưởng đến việc người ta xem nàng như tiên nữ. Có điều, đối với ánh mắt của người khác, Thập Nhất đã quen với việc làm ngơ, chỉ bước đi trên con đường của mình. Nhưng Dương Thạch Phong trong lòng có chút bối rối, hận không thể lập tức mang theo người về đến nhà, không để mọi người nhìn Thập Nhất như nhìn một con khỉ.

Thế nhưng, các thôn dân làm sao có thể không hỏi gì được? Đương nhiên không có khả năng! Mọi người nhao nhao lên, quên cả nấu cơm, tò mò xông tới, không dám cùng Thập Nhất nói chuyện, vì vậy đều hướng về phía Dương Thạch Phong.

"Thạch Phong, tại sao lại có một cô nương ở phía sau ngươi? Người này là ai vậy?"?"

"Thạch Phong, ngươi cùng cô nương này quan hệ thế nào?"

"Thạch Phong, cô nương này là người thôn nào? Làm sao trước đó ta chưa từng gặp qua thế? Chẳng lẽ là ở trên trấn?"

Lao nhao hỏi thăm khiến Dương Thạch Phong đau cả đầu, cũng không biết nên trả lời các thôn dân như thế nào, bởi vì chính hắn cũng không biết Thập Nhất là ai, hắn cũng ngại hỏi, sợ khiến Thập Nhất không vui vẻ.

Dương Thạch Phong chỉ có thể lựa chọn trầm mặc, che chở Thập Nhất sau lưng đi ra ngoài, thế nhưng quá nhiều người vây quanh, trong thời gian ngắn đúng là trốn không thoát.

Hắn không khỏi khó chịu vì mình không có đầu óc, lẽ ra phải đưa người về khi trong thôn không còn ai, để nàng không bị mọi người vây quanh như thế này, chắc bây giờ trong lòng nàng đang không vui vẻ đúng không?



Dương Thạch Phong len lén nhìn về phía Thập Nhất đang ở sau lưng, lại ngoài ý muốn không có trông thấy trên mặt nàng không vui vẻ, ngược lại ánh mắt nàng còn mang theo chút hứng thú nhìn cách ăn mặc của mọi người chung quanh. Đây là lần đầu tiên Thập Nhất nhìn thấy cảnh tượng như vậy, tại tận thế làm gì có nơi nào náo nhiệt như vậy đâu. Ở tận thế con người đều lạnh lùng, ngoại trừ đối với những người thân thích ruột thịt, còn lại mọi người đều theo bản năng đề phòng. Nếu gặp người không quen thuộc, có thể không nói lời nào thì liền không nói, càng không thể nào giống với như bây giờ bao nhiêu người nhao nhao vây quanh.

Hơn nữa, cách ăn mặc và cách cư xử của những người này rất khác so với ở tận thế, điều này khiến Thập Nhất cảm thấy khá thú vị.

Thấy Dương Thạch Phong ấp úng không thể trả lời được các thôn dân, Thập Nhất trong đầu nhanh chóng tự hỏi: Nàng sắp tới có thể còn phải sống ở nhà của Dương Thạch Phong một thời gian ngắn, nếu có một cái thân phận danh chính ngôn thuận thì sẽ dễ dàng cho nàng sinh hoạt ở đây hơn. Tuy nhiên, nàng không thể nói cho mọi người thân phận chân thật của mình, vì vậy chỉ có thể bịa ra một cái.

Đầu óc Thập Nhất chợt lóe lên một cuốn sách cổ mà nàng đã từng xem trong thư viện căn cứ, cuốn sách này kể về câu chuyện tình yêu anh hùng cứu mỹ nhân cổ đại, gia đình cô tiểu thư bị bọn sơn tặc trên núi gϊếŧ chết, cô là người duy nhất sống sót. Khi đang bị ép không còn nơi nào để đi, nam chính tình cờ lên núi săn bắn, đi ngang qua cứu được tiểu thư, sau đó đưa tiểu thư trở về ngôi làng dưới chân núi mà sinh sống, về sau tiểu thư lấy thân báo đáp, sống hạnh phúc bên nhau.

Cố sự này mặc dù đơn giản, nhưng nhân vật và cốt truyện khá thích hợp với nàng bây giờ, cũng có thể mượn tới để sử dụng.

Thế là, Thập Nhất điều chỉnh sắc mặt, trên mặt lộ ra vẻ buồn bã, ngoài miệng cũng nói ra dáng, "Nhà ta không có ở đây, khi đi ra ngoài thăm người thân gặp phải sơn tặc, cha mẹ và người thân đều bị sơn tặc làm hại, chỉ còn lại ta một thân, một mình đi đến nơi này, lại được ân nhân trên núi cứu, cho nên ta đi theo.” Ân nhân trong miệng nàng chính là Dương Thạch Phong.

"A..., hóa ra là như vậy, thật đáng thương." Mọi người nghe xong nhao nhao lộ ra biểu cảm đồng tình, có người thậm chí còn lớn tiếng trách cứ sơn tặc không có nhân tính, duy chỉ có Dương Thạch Phong, trợn tròn mắt nhìn Thập Nhất. Vừa mới ở trên núi, bộ dạng nàng đâu có giống một người có gia đình bị sơn tặc gϊếŧ hại đâu? Mới vừa nãy nàng còn cười cơ mà, nàng hẳn là đang nói láo đúng không?

Thập Nhất nhìn bộ mặt kinh ngạc của Dương Thạch Phong, vụиɠ ŧяộʍ trừng mắt ra hiệu cho hắn đừng phá.

Dương Thạch Phong yên lặng cúi đầu, tùy tiện Thập Nhất thích ‘lắc lư’ thế nào cũng được.

Cứ như vậy, sau khi Thập Nhất ‘lắc lư’ xong, Dương Thạch Phong rốt cục đột phá trùng vây, thành công mang theo nàng trở lại nhà.

Nhà của Dương Thạch Phong là nhà tranh, tường đắp bằng bùn, nóc nhà được đắp bằng cỏ tranh rất dày, tường viện được làm từ cây trúc và bụi gai, cái cửa lớn cũ nát lúc mở ra đóng vào phát ra âm thanh ken két.

Ngay cả khi Thập Nhất không hiểu rõ thế giới này, nhưng cũng có thể thông qua so sánh với các căn nhà khác trong cùng thôn mà biết, nhà của người đàn ông này rất nghèo.

Dù sao, nàng không phải loại người để ý đến điều kiện, sống ở đâu cũng không quan trọng, chỉ cần nàng có thể ngủ yên là được rồi.

Ngược lại, Dương Thạch Phong có chút ngượng ngùng, cảm giác người đẹp như vậy lại phải ngồi trong căn phòng rách nát cũ kỹ này, đúng là ủy khuất cho nàng.

Dương Thạch Phong gãi gãi đầu, đem chiếc ghế băng tốt nhất trong nhà ra, thay chiếc ghế gãy chân được buộc bằng dây thừng mà Thập Nhất đang ngồi, sau đó lại lấy chiếc bát duy nhất trong nhà không bị mẻ ra, rót một chén nước bưng cho Thập Nhất uống, có chút ngượng ngùng cười cười, quẫn bách nói: "Thật xin lỗi, nhà ta tương đối nát, ngươi chấp nhận một chút."

Thập Nhất nháy mắt mấy cái, lần đầu tiên chịu quan sát tỉ mỉ nam nhân này, nếu bỏ qua làn da ngăm đen thì ngũ quan của hắn cũng vô cùng đẹp mắt, mày kiếm mắt sáng, sống mũi thẳng tắp, đường cong thâm thúy,cũng có thể coi như một soái ca. Chỉ là mạch não hắn hình như có chút không bình thường, hiện tại nàng đang cầu hắn thu lưu, sao người này còn nói xin lỗi nàng? Nếu là tại thế giới kia của nàng, chẳng phải nên tận dụng cơ hội này để yêu cầu một thứ gì đó làm điều kiện thu lưu?

Người này làm sao cứ khiến nàng cảm thấy đầu óc có hơi chút kỳ lạ. . .



Trong thế giới của Thập Nhất, nàng chưa từng gặp qua một người nam nhân thật thà như Dương Thạch Phong. Ở tận thế, trung thực, chất phác chẳng khác nào là ngốc, mà ngốc chẳng khác nào là chết, cho nên, nàng chưa từng thấy qua người có tính tình trung thực thật thà. Cho dù có người dáng dấp trung thực, chất phác, nhưng tính cách cũng khôn khéo vô cùng, vì vậy, Thập Nhất cảm thấy Dương Thạch Phong rất kỳ quái.

Thập Nhất che giấu suy nghĩ của mình, tiếp nhận bát nước Dương Thạch Phong đưa tới, ừng ực ừng ực uống, một bát nước nhanh chóng cạn, nàng vẫn chưa thấy thỏa mãn, liếm liếm môi, nước này uống rất ngon, ngọt, cũng không có mùi vị hóa chất, rất tự nhiên.

Ở bên trong tận thế nguồn nước bị ô nhiễm, nước bình thường căn bản không thể uống, nước uống phải xử lý bằng các chất tẩy rửa trong nhiều quy trình, lại có mùi hóa chất. Nhưng dù như vậy, giá cả một chén nước cũng phải ba miếng tinh hạch, cho nên mọi người cũng e ngại uống nước, về phần dị năng giả hệ thủy, lượng nước sản xuất ra trong một ngày là có hạn, đều chỉ dành cho người của mình uống, hoặc không cũng lấy giá cao bán đi, người bình thường chắc chắn không thể uống được, cho nên nước cực kỳ trân quý.

Tuy nhiên, Thập Nhất có một tay y thuật xuất sắc, nước uống tự nhiên là không thiếu, nhưng cũng không ngon như nước tự nhiên này.

Giờ khắc này, Thập Nhất cảm thấy đi vào thế giới này rất không tệ.

Nhìn Thập Nhất uống miếng nước cũng giống như ăn sơn hào hải vị, Dương Thạch Phong không tự chủ được cười, cảm thấy bộ dáng tiểu tiên nữ bây giờ thật đáng yêu, không hiểu sao liền thấy bớt xa cách, cũng không còn câu nệ nữa, đưa tay lấy bát nói: "Ngươi khát nước đúng không? Để ta rót thêm cho ngươi một bát."

Thập Nhất tự nhiên gật đầu.

Đợi đến liên tục uống ba chén nước xong, Thập Nhất mới thấy thỏa mãn.

Nhìn Thập Nhất không uống nữa, Dương Thạch Phong gãi gãi đầu, vừa cười vừa nói: "Ngươi nghỉ ngơi một chút đi, có đói bụng không? Ta đi nấu cơm, chỉ một lát liền có thể ăn."

Ăn cơm? Hai chữ này thành công khiến Thập Nhất sửng sốt, trong đầu nàng đột nhiên xuất hiện hình ảnh bữa cơm nàng từng thấy trong thư viện của căn cứ, tựa như là gạo, còn có rau xào, còn có mì sợi, sủi cảo, điểm tâm ngọt, đủ loại đồ ăn ngon.

Thập Nhất không tự chủ được nuốt một ngụm nước bọt, con mắt lóe sáng nhìn Dương Thạch Phong.

Ở tận thế đất đai bị ô nhiễm, mọi người dần dần không thể trồng trọt, dù có dùng phương pháp khoa học để trồng ra lương thực, nhưng rất tốn thời gian, tiêu phí nhiều sức lực và tiền bạc. Thời gian qua đi, người ta nghiên cứu ra dịch dinh dưỡng, một loại sau khi uống liền có thể giúp con người duy trì calo hàng ngày, có dịch dinh dưỡng, con người dần dần từ bỏ đồ ăn nguyên thủy. Những hài tử sinh ra ở một trăm năm sau tận thế như Thập Nhất, căn bản không biết lương thực là cái gì, chỉ thấy qua trên sách vở, với nghe người già kể lại, nghe nói vô cùng, vô cùng ngon, quả thực là hưởng thụ của nhân gian.

Cho nên, nàng bây giờ có thể ăn mỹ vị nhân gian rồi sao?

Thập Nhất đứng lên, đi theo sau lưng Dương Thạch Phong, cười híp mắt nói ra: "Ta muốn đi nấu cơm với ngươi được không?" Thực ra nàng muốn nhìn xem cơm đến cùng là cái gì, làm sao có thể nấu ra được.

Dương Thạch Phong lúc đầu muốn nói phòng bếp đầy khói, dầu, lại nóng, nhưng khi thấy tiểu tiên nữ cười một bộ dáng rất tò mò, hắn cũng chỉ có thể gật đầu.

Dương Thạch Phong cầm cái rổ, dẫn Thập Nhất đi ra vườn hái rau.

Vườn rau xanh được chia thành từng mảnh, mỗi mảnh đất bên trong trồng một loại rau khác nhau, giữa hai miếng đất sẽ có một lối đi nhỏ.

Thập Nhất cảm thấy vô cùng hứng thú khi thấy rất nhiều loại rau quả, xanh xanh đỏ đỏ, dáng dấp không giống nhau trong mỗi miếng đất, vừa nghĩ tới các món ăn ngon là được chế biến từ đây ra, Thập Nhất đã cảm thấy dáng dấp của đám rau củ này rất đẹp mắt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện